Nguyện Ý Vì Em

Chương 44: Ngoại truyện 2

NGOẠI TRUYỆN 2

Sáng sớm hôm sau, khi bệnh viện còn đang chìm trong không gian yên tĩnh thì Mạnh đã thức giấc sau một đêm dài không biết trời đất gì. Mạnh từ từ mở mắt nhìn đến trần nhà, rồi lại nhìn xung quanh phòng một lượt. Nhận ra mình đang ở bệnh viện anh ấy khẽ nhích người muốn cử động nhưng phần đầu và một bên chân đau nhức không khỏi làm Mạnh nhíu mày.

Đưa mắt nhìn đến ghế sofa trong phòng cách đó không xa, thấy Nam đang nằm say giấc như cún con lo sữa, Mạnh không nói không rằng ngó nghiêng tìm kiếm vật gì đó. Thấy chai nước ở tủ đầu giường còn một ít, anh ấy liền cầm nó ném về phía Nam sau đó nhanh chóng nằm im thin thít nhắm hai mắt lại.

Bị chai nước rơi trúng người, Nam đang ngủ ngon cũng phải tỉnh lại, mắt anh díu chặt lơ mơ cầm chai nước trên tay đầy khó hiểu. Nhìn đến giường bệnh thấy Mạnh vẫn nằm đó không động tĩnh gì mà Duyên vốn nằm ngủ trong lòng anh giờ lại không thấy đâu. Nam lo lắng đứng dậy tính đi tìm cô nhưng vừa đi được hai bước thì cửa phòng vệ sinh mở ra, Duyên hỏi anh:

- Anh dậy rồi sao? Còn sớm mà sao không ngủ thêm đi.

- Không sao, anh cũng ngủ đủ rồi. Giật mình dậy không thấy em đâu nên định đi tìm.

- Em có phải trẻ con đâu mà anh phải tìm.

- Bây giờ em không còn một mình nữa, tỉnh dậy không thấy em đương nhiên sẽ lo.

Nam vừa nói vừa đi lại phía Duyên ôm cô ngồi xuống ghế sofa. Anh cầm chai nước hỏi Duyên:

- Mà vừa rồi em ném anh đấy à?

- Không. Ném gì chứ?

- Ơ thế…

Trong phòng chỉ có ba người, mà Mạnh thì đang nằm im ở kia, anh thì ngủ say, có mỗi Duyên thức dậy sớm, nếu không phải cô vậy chẳng lẽ…

Nghĩ ngay đến trường hợp Mạnh đã tỉnh lại nhưng cố tình trêu mình, Nam đứng bật dậy đi đến bên cạnh giường Mạnh, anh nói:

- Chẳng lẽ chai nước có cách tự bay về phía anh?

Thấy mình bị phát hiện, Mạnh không giả vờ nữa mà từ từ mở mắt, nhoẻn miệng cười hì hì nói với Nam:

- Hi, chào buổi sáng nhé.

Duyên ở phía sau nghe Mạnh lên tiếng cô liền tiến lại gần, sốt sắng hỏi:

- Mạnh, anh tỉnh rồi. May quá, để em gọi bác sĩ.

Dứt lời, Duyên đưa tay nhấn chuông báo ở đầu giường, sau đó lại hỏi anh ấy:

- Anh thấy khó chịu chỗ nào không? Nói cho bọn em biết đi.

Nghe Duyên hỏi, Mạnh nghiêng đầu nhìn sang cô, anh ấy còn chưa kịp mở miệng nói đã bị Nam cướp lời:

- Em không cần lo cho anh ta đâu. Mặt mày hớn ha hớn hở thế kia cơ mà, còn sức ném chai nước vào anh tức là không sao rồi.

- Ê này, tôi đâu có ném, nó tự bay đến chỗ cậu đấy.

- Ừ, anh không ném, anh chỉ quăng thôi. Anh tiếp sức cho nó bay đến chỗ tôi mà. Không ném… Nhỉ?

Trông cái vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc của người nào đó, Mạnh không thèm nhìn nữa mà bĩu môi một cái rồi quay ngoắt đi. Nói bóng nói gió với Duyên:

- Chăm sóc người bệnh mà ngủ say như con lợn, nhìn ngứa mắt không chịu được phải ném cho bõ ghét.

- Anh bị thương mà vẫn không thôi cà khịa người khác nhỉ?

- Vì ai mà anh bị thương đấy nhỉ? Nãy giờ chưa được nghe tiếng cảm ơn nào, đang cảm thấy tổn thương sâu sắc.

Duyên bật cười, cô ngước nhìn đến Nam nháy mắt ra hiệu cho anh nói câu cho Mạnh vui. Nam hắng giọng một tiếng, tủm tỉm nói:

- Ờ rồi, vì tôi. Cảm ơn anh… Được chưa?

- Chưa cảm nhận được sự chân thành ở đây. Cảm ơn mà còn thêm từ “được chưa” là không ổn rồi.

Cái điệu bộ câng câng ra oai của Mạnh, Nam nhìn chỉ muốn lao vào bóp cổ cho phát. Nhưng ai bảo anh chơi thân với Mạnh làm gì, đã thế anh ấy còn cứu anh một mạng, thế nên Nam cố mà nhịn xuống đợi đến khi Mạnh khỏe lại tỉnh số sau cũng chưa muộn. Nam bày ra bộ mặt niềm nở cùng biết ơn bảo:

- Cảm ơn anh Mạnh đã cứu em, em đội ơn anh nhiều.

Chơi với nhau mấy năm đây là lần đầu tiên Mạnh được nghe từ chính miệng Nam gọi anh ấy một tiếng “anh” xưng “em”, nhất thời không quen nên cứ tròn mắt ra nhìn. Mãi một lúc sau mới lớ ngớ mở miệng nói lại:

- Kinh, nổi hết cả da gà. Thôi cậu cứ đấu khẩu với tôi đi cho thoải mái, chứ nghe anh anh em em giả tạo quá thể.

- Vậy sao tôi cảm ơn mà còn bắt bẻ?

- Kệ tôi, tôi thích thế đấy. Cậu làm gì được tôi?

- Này nhé, nếu không phải anh đang què một giò, bị thương nằm đây thì tôi cũng không thèm nhường.

- Úi giời, tôi lại cần cậu nhường à? Tôi chẳng nhường cậu thì thôi… Dám lên mặt với đại ca.

Duyên đứng cạnh nhưng không thèm can ngăn hai người họ, mặc cho cãi nhau chán tí nữa cũng sẽ mỗi người một góc ngồi lườm nguýt nhau đấy mà. Lúc nào cũng chỉ giỏi nói phét, đấu võ mồm chứ thật ra quan tâm và lo lắng cho nhau cứ như anh em ruột vậy đó.

- Im đi, nói lắm, đã đau còn lắm lời.

- Tôi đau chân, đau đầu chứ có đau miệng đếch đâu, phải nói cho sướиɠ cái miệng chứ.

- Nói nữa tôi đấm cho phát giờ.

- Hộ cái?

Nam vung tay dọa đánh Mạnh nhưng chỉ dúi vào má anh ấy một phát, Mạnh nhân cơ hội ăn vạ kéo tay Duyên ăn vạ:

- Duyên, em nhìn người yêu em đi, xem cậu ta vô lương tâm đến cỡ nào kìa. Anh đã bị thương như thế này mà còn đánh anh nữa chứ. Trước đây anh bảo cậu ta là người cơ hội chẳng sai tí nào, hở ra cái là hăm he vùi dập anh ngay được.

- Ai mượn anh thách Nam làm gì, em thấy Nam có dùng lực làm đau anh đâu. Anh ăn vạ gớm thế.

- À… bây giờ là em bênh nó không thương cái thân tàn này nữa chứ gì?

Nghe Mạnh nói hai tiếng “thân tàn” Duyên không vui đập nhẹ vào vai anh ấy bảo:

- Đồ hâm này, nói linh ta linh tinh.

Đang nói chuyện thì đúng lúc bác sĩ cũng từ bên ngoài đẩy cửa bước vào trong. Một vị bác sĩ tiến lên kiểm tra và hỏi mấy câu sau đó tiêm cho Mạnh rồi dặn một lúc nữa sẽ có người đến đưa anh ấy đi chụp chiếu tổng quát một lần nữa.

Sau khi bác sĩ rời đi, Mạnh thở dài một tiếng kêu than:

- Vậy là sắp tới phải ngồi xe lăn, chống nạng một thời gian dài à? Không được tung tăng sẽ ngứa chân lắm đây.

Nam nói:

- Muốn nhanh khỏi thì nghe lời bác sĩ đi, không đến lúc anh ăn vạ tôi thì mệt lắm.

Không lên tiếng thì thôi chứ hễ nói chuyện là lại y như rằng cãi nhau. Mạnh vênh mặt trách Nam:

- Tại cậu hâm hâm đấy. Tôi chưa thấy ai dở hơi như cậu, xe lao tới mà không tránh còn đứng đực ra đấy. Chán sống rồi à?

- Không phải, tự dưng lúc đó trong đầu xuất hiện một số hình ảnh nên nhất thời không kịp phản ứng.

- Thế nhớ ra được gì không hay suýt chút nữa thì mất trí lần hai.

Nam lắc đầu không nói, Mạnh thấy thế thì cũng thở dài theo. Đã lâu như vậy rồi mà Nam vẫn chưa nhớ lại khiến anh ấy cũng sốt ruột thay Nam, nhưng ngoài cách chờ đợi từng ngày ra thì không thể làm gì khác.

Không muốn không khí trở lên nặng nề, Mạnh nói đùa:

- Nói cho cậu biết, không phải tôi quan tâm cậu nên cứu cậu đâu mà là không muốn cậu mất trí nhớ lần nữa rồi quên đi chúng tôi, đến lúc đó lại khổ Duyên.

Biết Mạnh không có ý đó nhưng Nam vẫn hùa theo nói:

- Ừ, tất cả là vì Duyên.

- Chăm sóc cho ân nhân cẩn thận đi, lớp ba lớp bớp là không xong với tôi đâu.

- Tôi cho anh lên mặt vài tháng, đợi khi khỏe lại anh chết với tôi.

Mạnh mắm môi mắm lợi liềm Nam không thèm chấp, vừa định quay sang nói chuyện với Duyên thì cô lại chủ động lên tiếng trước:

- Anh nhanh khỏe lại để còn đưa cháu anh đi sắm đồ nữa.

Tự dưng nhắc đến cháu, Mạnh khó hiểu hỏi:

- Cháu? Cháu nào? Anh làm gì có đứa cháu nào mà đưa đi.

Duyên đưa tay lên xoa xoa bụng, cô cười cười bảo:

- Đây, cháu của anh đang nằm trong này này.

- Gì?

Mạnh được phèn bất ngờ, miệng anh ấy há hốc hỏi lại:

- Em… em… vừa nói… cháu anh ở trong bụng em á? Tức là em và Nam đã có con.

Duyên gật gật đầu, Nam thuận thế ôm lấy eo cô, anh bảo:

- Đúng rồi, anh mau khỏe lại kiếm tiền nuôi cháu anh đi.

- Mắc mớ gì tôi nuôi, con cậu cậu tự đi mà nuôi. Còn lâu tôi mới kiếm tiền nuôi con hai người nhé. Tôi phải kiếm tiền sau còn nuôi vợ con tôi chứ.

- À rồi, vậy khi nào em bé sinh ra anh đừng có đòi bế nhé.

- Không thèm…

Mạnh nói dứt câu, Duyên và Nam không ai nói lại lời nào. Tự nhiên thấy hai người đó im im còn quay lưng định đi, Mạnh hớt hải sửa lời:

- Ê này, cho bế nữa.

Cả hai đồng thành đáp:

- Không.

- Khϊếp… Vậy cho 1% cổ phần nhé, chịu không?

- Đùa à, 1% cổ phần mà cũng cho.

- Vậy thôi, kiếm tiền cho tiêu ké, chứ nhà họ Trần các người quy mô công ty to vật vã ra mà còn đòi hỏi.

- Được rồi, cho anh bế đấy. Nhớ kiếm tiền cho cháu nó tiêu nữa.

- Biết thế.

Tình hình sức khỏe của Mạnh không có gì đáng lo nhưng anh ấy vẫn phải ở trong bệnh viện để theo dõi thêm một tuần. Thời gian này vì có ba mẹ Mạnh đến chăm sóc nên Duyên và Nam khi nào tan làm mới cùng nhau đến viện, thời gian còn lại đều dành cho công việc.

Vì muốn Mạnh có nhiều thời gian tịnh dưỡng nên việc ở công ty đều do một mình Duyên tiếp quản. Mặc dù đang trong giai đoạn đầu chu kỳ Nam không muốn cô quá tập trung vào công việc mà ảnh hưởng đến sức khỏe nên anh vẫn thường giành làm thêm phần việc của cô. Cũng may Duyên không bị ốm nghén hay khó chịu kén ăn, ngược lại cô dễ ăn dễ ngủ hơn trước đây rất nhiều.

Không ít lần Nam đυ.ng mặt với Hưng ở công ty nhưng cả hai không ai chịu nhún nhường mà bắt chuyện trước với nhau. Đến khi không làm ngơ được nữa Đặng Phúc Hưng đến phòng làm việc của Nam hỏi:

- Đỗ Ngọc Loan đâu, cậu muốn gặp cô ấy nói chuyện.

- Nói chuyện? Cậu và cô ấy còn gì để nói nữa, muốn lừa bắt cô ấy đến khách sạn à?

- Cháu nói năng cho cẩn thận, cậu đang rất bình tĩnh để nói chuyện cùng cháu đấy.

- Không bình tĩnh thì cậu định làm gì? Đánh cháu à?

Đặng Phúc Hưng không muốn tranh cãi với Nam, anh ta đến tận phòng anh chỉ là muốn hỏi tình hình của “Loan”, nhưng xem ra đứa cháu này không có ý muốn nói cho anh ta biết. Hưng giọng buồn bã nói:

- Cậu muốn được nghe lời thật lòng của cô ấy, xem xem Loan còn yêu cậu nữa hay không?

- Yêu hay không thì cũng chẳng còn ý nghũa gì nữa.

- Có, có ý nghĩa. Nếu Loan còn yêu cậu, cậu sẽ ly hôn với Hương để lấy cô ấy. Cháu nhường Loan lại cho cậu đi, sau này cậu sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.

- Đặng Phúc Hưng, cậu hãy về tự mình suy nghĩ kĩ lại đi, xem tình cảm với Trịnh Tuyết Hương, với Đỗ Ngọc Loan hay là với bất kì cô gái nào qua tay cậu xem đó là thứ tình cảm gì? Cậu thật sự yêu Đỗ Ngọc Loan hay vì cô ấy không còn yêu cậu nữa nên cậu mới nhất định muốn có được Loan. Nếu là vậy thì đó không phải yêu mà là chiếm hữu ích kỷ.

- Cháu thì hiểu quái gì. Loan rất yêu cậu, Loan sẽ không dễ gì bỏ đi tình cảm này đâu, chẳng qua cô ấy giận cậu nên mới lạnh nhạt với cậu, mới giả vờ yêu cháu để cậu ghen, để cậu nhận ra tình cảm của mình mà thôi. Khi nào Loan hết giận sẽ lại yêu cậu như ngày đầu, Loan không yêu cháu.

Đúng! Người Loan yêu là Đặng Phúc Hưng nhưng cô ấy đã không còn nữa, bây giờ Hưng nhận ra tình cảm của mình thì cũng không có ý nghĩa nữa rồi.

Nam chua xót nói:

- Cậu mà yêu Đỗ Ngọc Loan thì đã nhận ra cô gái bây giờ và trước đây khác nhau nhiều ra sao. Nhưng cậu thì thế nào, luôn miệng nói yêu Loan vậy mà một chút thông tin về cô ấy cậu cũng khoing biết?

Câu trả lời tất nhiên là “chưa”, Đặng Phúc Hưng trước nay chỉ quen người khác đến tận nơi dâng hiến cho anh ta chứ chưa từng hạ mình đi tìm hiểu một cô gái bao giờ. Chính vì thế Nam mới bảo:

- Cháu xin cậu đừng mù quáng nữa, hay tự mình tìm hiểu về cuộc sống của Loan đi, đừng ngồi im một chỗ đợi người ta đến nói với cậu nữa. Yêu Loan thì phải tìm cô ấy chứ không phải ngồi đây kể lể, chứng minh tình cảm của mình.

Nếu hỏi tại sao Nam không nói thẳng cho Đặng Phúc Hưng rằng Loan đã chết thì nguyên nhân chính là Duyên không cho phép anh nói, cô muốn Đặng Phúc Hưng tự mình đi tìm kiếm sự thật, có như vậy anh ta mới biết mình đã gây ra những nỗi lầm gì và sai ở chỗ nào, cũng là để xem tình cảm anh ta dành cho Loan được bao nhiêu.

Nghe Nam nói cũng có lý, Đặng Phúc Hưng không nói lại được lời nào đành im lặng rời khỏi phòng, tính tự mình đi điều tra Loan. Nhưng vì không biết Loan đã mất, cứ ngỡ Duyên là Loan nên tối ngày anh ta chỉ nghĩ cách làm sao để gặp được Duyên.

Lần trước là vì tình cờ gặp Duyên ở siêu thị Đặng Phúc Hưng mới làm liều bắt có cô chứ thật ra Duyên sống ở đâu, làm việc ở công ty nào anh ta cũng không hề hay biết.

Cũng trong tuần đó, quan hệ giữa Đặng Phúc Hưng và Trịnh Tuyết Hương căng thẳng vô cùng. Đặng Phúc Hưng đã suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều xem có nên tiếp tục sống với Hương nữa hay không. Cảm thấy không hợp nhau, không còn tình cảm với cô ta nữa, lại thêm những lời Duyên từng nói trước đó, dần dần anh ta hiểu ra mình cần phải làm gì và muốn gì, cuối cùng đưa ra quyết định ly hôn với Hương sau những chuyện đã xảy ra.

Nhưng Trịnh Tuyết Hương vì nghĩ Hưng muốn ly hôn để đến với Loan nên cô ta nhất quyết không chịu ký giấy. Hương không níu kéo cũng không ầm ĩ làm lớn chuyện mà im lặng không nói không rằng một cách đáng sợ.

Một ngày nọ, bà Trần đến nhà tìm Đặng Phúc Hưng, thấy em trai ngồi uống rượu ngất nga ngất ngưởng ở phòng khách liền đi đến giằng chai rượu trong tay anh ta, bà bảo:

- Cái thằng này, em xem bộ dạng em bây giờ trông thế nào hả?

- Chị… chị đến đấy à… Trả rượu cho em đi…

- Em bị làm sao vậy Hưng? Em tỉnh táo lại nói chuyện với chị mau.

- Chị tìm em có chuyện gì? Đừng nói là khuyên em không được ly hôn với Trịnh Tuyết Hương, khuyên em quay lại với cô ta nhé. Em không nghe đâu.

- Em ba mươi mấy tuổi đầu rồi, có còn trẻ nữa đâu mà suy nghĩ nông cản thế hả? Em thôi ăn chơi, thôi gái gú bên ngoài đi được không?

- Ừ… sau này sẽ không ăn chơi, không gái gú nữa. Nhưng chị bảo thằng Nam trả Loan về cho em đi. Em muốn gặp cô ấy, chỉ cần Loan tha thứ cho em, ở lại bên cạnh em thì sau này em sẽ không ăn chơi nữa đâu… Chị về bảo thằng Nam đến đây nói chuyện với em đi.

Lâu nay Nam không về nhà nên bà Trần cũng không được nhìn thấy con trai, không được ngồi nói chuyện với con. Bây giờ nghe con trai say rượu cứ lẩm bẩm đến cái tên “Loan” khiến bà không khỏi cau mày.

- Em làm gì mà mê con nhỏ Loan đến vậy, em với thằng Nam bị nó cho uống bùa mê thuốc lú gì không biết.

- Phải, em mê cô ấy, em bị mê hoặc trong vòng xoáy của du͙© vọиɠ vì vậy mà đã phá hỏng cuộc sống của nhiều cô gái, đặc biệt là với Loan. Em hối hận rồi, em muốn bù đắp cho Loan.