ĐOẠN 29
Biết địa chỉ chung cư cô ở cũng đâu có khó gì, ngày trước Đặng Phúc Hưng từng thường xuyên đến đây, mà Trịnh Tuyết Hương cũng từng cho người theo dõi cô nên Duyên nghĩ chắc Nam biết được từ chỗ hai người bọn họ. Nhưng cô không biết, Nam đã theo sau cô về đến tận căn hộ chung cư chứ anh không hỏi ai cả.
Duyên không muốn mở cửa cho Nam, bởi vì giữa hai người đã không còn gì để nói, bây giờ có nói chuyện cũng chỉ là tranh cãi về vấn đề của vợ chồng Đặng Phúc Hưng, mà Duyên thì không muốn nói đến anh ta nữa, có gì cần nói đều đã nói hết rồi.
Nhưng người bên ngoài vẫn không ngừng gọi điện, không ngừng nhấn chuông, thấy bên trong không có động tĩnh anh còn cục cằn đến mức đứng ngoài đấm đá vào cửa ầm ầm lớn tiếng gọi vọng vào bên trong làm cho nhà đối diện cũng phải mở cửa nhắc nhở. Duyên biết Nam say thường sẽ không làm chủ được cảm xúc và hành động của mình, cô không muốn Nam làm ảnh hưởng đến những nhà khác nên bất đắc dĩ đành mở cửa. Cô còn chưa kịp lên tiếng nói thì Nam đã chặn họng cô:
- Cuối cùng cô cũng chịu mở cửa.
- Anh đến đây làm gì? Tôi không hoan nghênh anh.
Bỏ qua câu hỏi và thái độ không chào đón mình của Duyên, Nam đẩy cô vào trong nhà sau đó đóng cửa cái “rầm” một tiếng rõ to làm cô bực mình đuổi khách:
- Ai cho anh vào nhà tôi, đi ra.
- Tôi không đi, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ.
- Tôi không có gì để nói với anh, đi ra.
Duyên vừa nói vừa dùng sức đẩy Nam về phía cửa nhưng vì anh to con hơn cô, lại sức đàn ông khỏe mạnh, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không xê dịch được anh. Nam giữ hai tay Duyên đang đẩy mình, nhìn cô hỏi:
- Do cô làm phải không?
- Làm gì?
- Các clip trên mạng, là cô tung lên?
Duyên không chối mà thẳng thắn thừa nhận:
- Phải, là tôi làm đấy, thì sao? Anh biết được câu trả lời rồi thì về đi.
- Tại sao cô cố chấp như vậy, cô không thể gạt bỏ quá khứ mà sống một cuộc sống mới tốt hơn sao?
- Cuộc sống mới? Cuộc sống thế nào gọi là cuộc sống mới?
Duyên hiểu, dù cô có bỏ đi tất cả hay là tiếp tục trả thù thì Loan cũng không sống lại được, cô ấy mãi mãi sẽ không có một cuộc sống mới tốt đẹp mà vĩnh viễn chết trong tủi nhục đau khổ. Thế nên, em gái cô đau khổ bao nhiêu thì những kẻ xấu xa khác cũng phải đau khổ bấy nhiêu, phải nhận về những thứ mà Loan đã phải nhận.
Duyên nói:
- Cuộc sống bây giờ của tôi đã quá tốt, không cần anh phải bận tâm. Thay vì đến đây dạy tôi nên làm gì, nên sống như thế nào thì tốt nhất anh nên về nhà tâm sự với người yêu của anh đi. Đừng để cô ta biết anh đến tận đây tìm tôi lại nhảy dựng lên như con điên kiếm chuyện, chửi bới tôi.
- Cô nghĩ tôi đã đến tận đây mà cô dễ dàng đuổi tôi đi được sao? Cô gây ra chuyện lớn cho gia đình cậu mợ tôi, tôi sẽ bỏ qua.
- Sao? Anh muốn làm gì tôi? Anh định đưa tôi đến chỗ cậu mợ anh để bọn họ làm gì tôi nữa à?
Nam không có ý muốn đưa cô đi đâu cả, anh chỉ là không muốn cô càng ngày càng lún sâu trong quá khứ, không muốn cô hại người nhà mình để đến một ngày giữa cô và anh bất đắc dĩ trở thành kẻ thù, đối đầu nhau. Nhưng trong cơn nóng giận, tinh thần lại không tỉnh táo, mà anh thì không biết nói nhỏ nhẹ cho cô hiểu tấm lòng của mình, nên thành ra càng nói cả hai càng thêm nóng tính.
Duyên bảo:
- Trần Khánh Nam, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ làm con mồi cho Trịnh Tuyết Hương rượt đuổi. Tôi cũng không cần phải giấu giếm nữa, tôi thừa nhận tất cả mọi chuyện tôi làm trong thời gian qua chính là để rửa hận, trả thù đấy.
- Cô đừng nghĩ mình quá tài giỏi, nên muốn làm gì thì làm à?
- Tài giỏi hay không thì ít ra ngày hôm nay tôi cũng vạch trần bộ mặt giả tạo của cậu mợ anh cho mọi người biết. Để tất cả người trong xã hội này biết cậu anh là một kẻ sở khanh, đê tiện như thế nào, mợ anh là một con điên, bạo hành, coi thường người khác như thế nào. Tất cả mọi chuyện đều đáng với việc cô ta từng đánh… “tôi” trước mặt mọi người trong công ty.
- Cô ác vừa thôi, cô hại người khác như vậy cô thấy vui lắm à?
- Tôi ác? So với cậu mợ anh tôi thấy mình chưa bằng 1/10 của bọn họ đâu.
- Nếu cô nghĩ mọi việc cô đang làm là trả thù thì cô sai rồi… Đúng hơn là cô không ăn được liền nghĩ đến chuyện đạp đổ?
Người sai là anh mới đúng, anh chỉ là người ngoài cuộc, nhìn từ một phía thì không có quyền bình phẩm những việc cô đang làm. Anh bênh người nhà một cách mù quáng còn hết lần này đến lần khác nói cô không ra gì, nếu không phải nể tình cũ, sức chịu đựng của cô với anh quá tốt thì anh đã bị cô cho ăn đòn nhiều lần rồi.
Duyên cười khinh miệt nói:
- Anh đừng nghĩ cậu anh là thứ quý giá gì, loại người như anh ta, có chặt thành trăm mảnh vứt cho chó chúng cũng không thèm ăn đâu.
- Tôi không thể đứng nhìn cô làm ra những chuyện xấu xa được nữa.
- Nếu vậy thì đừng có nhìn, tôi cũng không mượn anh phải nhìn…
Duyên ngừng ít giây rồi nói tiếp:
- Ai gây ra quả báo gì thì phải trả giá cho hành động của mình, đó gọi là luật nhân quả.
- Vậy còn hành động của cô, khi nào thì đến lúc nhận quả báo?
Lời Nam vừa dứt, Duyên liền trợn tròn mắt nhìn anh đầy bất ngờ vì không nghĩ anh dám nói những lời này với cô, nhưng Nam lại không nhận ra anh đã lỡ lời. Nam không hề biết lời anh vừa nói đã vô tình làm tổn thương Duyên nhiều như thế nào. Nghe từ chính miệng người từng rất yêu mình hỏi mình khi nào nhận quả báo thì còn gì đau đớn hơn?
Trên môi Duyên chợt nở một nụ cười rất nhạt thêm chút thê lương, trong lòng không hề dễ chịu, cô khó khăn nói:
- Tôi không phải người gây ra chuyện, mà tôi là người bắt bọn họ phải trả giá, nên sẽ không gặp quả báo.
- Cô đang nối tiếp những hành động tội ác của mình đấy mà không biết bao giờ mới chịu dừng lại đấy.
Duyên không vui gắt gỏng với Nam:
- Anh thì biết cái gì. Khi nào tôi độc ác vô nhân tính đến mức hại chết mạng sống vô tội, hai chết đứa bé chưa kịp chào đời của vợ chồng cậu anh thì lúc đó anh hãy bảo tôi gặp quá báo. Còn tất cả mọi chuyện tôi làm hiện tại chưa là gì cả. Anh biết chưa, nghe rõ chưa hả?
Nam bất lực với sự cố chấp của Duyên, anh ngán ngẩm nói:
- Cô đúng là người phụ nữ xấu xa cả trong lẫn ngoài.
Càng nói càng không có điểm chúng, càng nói càng khiến Duyên thêm ức chế. Anh là cái quái gì của cô nữa đâu mà có nói cô như thế. Cô xấu xa độc ác là vì ai? Tất cả là vì người thân của anh đấy.
Duyên buồn bực nói:
- Ừ, tôi vốn xấu xa như vậy đấy. Hài lòng anh chưa?
- Cô nói đi, cô muốn thế nào mới dừng lại.
Nếu anh đã hỏi vậy thì cô cũng nói thẳng:
- Tôi muốn vợ chồng cậu mợ anh phải đến đây quỳ gối đập đầu xin lỗi tôi và ba mẹ tôi. Ở trước truyền thông nói ra hết những hành động xấu xa mà cậu mợ anh đã gây ra cho nhà họ Đỗ chúng tôi, đặc biệt là Đỗ Ngọc Loan, tôi sẽ xem xét thành ý của bọn họ được bao nhiêu để xem có đáng được tha thứ.
- Cô đã đi quá xa rồi đấy.
Nhiêu đó có là gì mà anh nghĩ rằng cô đi quá xa, nếu được phạm pháp cô còn làm nhiều điều ác động hơn nữa kìa.
Nam cũng biết, có thế nào thì vợ chồng Đặng Phúc Hưng cũng không làm như những gì Duyên yêu cầu, bọn họ coi trọng danh dự, sĩ diện của bản thân, trước giờ chỉ biết giẫm đạp người khác xuống bùn lầy chứ chưa từng vì ai mà cúi đầu.
Vì cái tính ngang bướng đến mức làm người khác phải bực mình của Duyên khiến cho Nam cũng nổi nóng theo, anh nói:
- Người như cậu Hưng, sẽ không đánh đổi danh dự để xin lỗi cô đâu, càng không đánh đổi gia đình để lấy một người phụ nữ không có giá trị như cô đâu.
Thì ra trong mắt Đặng Phúc Hưng em gái cô là người vô giá trị, không có cũng được, mà có thì cũng chẳng từ chối. Còn trong mắt Nam thì cô cũng là người phụ nữ không có giá trị. Hai cậu cháu nhà anh đúng là xấu xa chẳng khác gì nhau…
Không muốn Nam ở lại nhà mình thêm giây phút nào nữa, Duyên dùng hết lực để xô đẩy anh, cô vừa xô vừa chửi mắng:
- Tôi không có giá trị? Ừ, con gái nhà họ Đỗ chúng tôi không có giá trị nhưng dòng dõi nhà anh vẫn chết mê chết mệt không dứt ra được đấy. Anh nghĩ người nhà anh chắc có giá trị lắm đấy, cũng như nhau cả thôi, đừng coi thường người khác khi mà mình chẳng tốt đẹp hơn ai. Tốt nhất anh biến đi, đừng làm tôi thêm khó chịu khi nhìn thấy anh nữa.
- …
- Anh cút ra khỏi nhà tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, cút đi.
Nghe Duyên nói không muốn nhìn thấy mình, lại bị cô dùng sức đuổi đi, Nam không vui liền giữ chặt hai tay cô, gằn giọng hỏi:
- Cô tưởng cô đuổi được tôi đi sao?
- Buông tôi ra. Anh cút đi tôi cho khuất mắt tôi. Đồ khốn, anh chỉ biết coi thường người khác, anh cút đi, anh không đáng mặt đàn ông.
- Vậy ai đáng mặt đàn ông hả? Là cậu tôi hay là thằng người yêu của cô.
- Cậu anh là thằng sợ khanh, cặn bã, còn anh là thằng tồi, kẻ thất hứa chỉ biết nói mồm, hai người nghĩ có thể đem so với anh Mạnh à? Anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần. Biết bảo vệ tôi, quan tâm tôi, không bỏ mặt tôi, càng không làm tổn thương tôi. Anh không bằng một phần nghìn của anh ấy đâu, anh nghe rõ chưa?
Cả hai bắt đầu không còn bình tĩnh được nữa, Duyên vì chuyện chia tay không lý do trong có quá khứ mà không ngừng mắng chửi anh, còn Nam nghe cô nói mình không bằng Mạnh thì vừa tức vừa ghen. Sẵn trong người có men say, anh càng hung hăng hơn, anh ép cả người cô dính sát vào tường, cố trụ hai tay trên đỉnh đầu không cho Duyên vùng vẫy, tròng mắt anh hằn rõ những tia máu đỏ, nhìn cô chằm chặp:
- Đừng chống cự vô ích, cô nghĩ mình mạnh hơn tôi?
- Buông ra… đồ…
Chưa chửi dứt câu thì môi Duyên đã bị môi của người đàn ông đối diện bao phủ, Nam thô bạo gặm nhấm cánh môi cô đến tê dại anh mới chịu dừng lại. Anh mặt đối mặt với cô, còn chưa kịp hỏi đã bị cô mắng tiếp:
- Tên khốn, anh có quyền gì mà hôn tôi?
Nam tức giận đáp:
- Cô nghĩ mình cao quý lắm à mà còn làm giá. Chẳng phải cô ngủ với cậu tôi là vì tiền à? Một lúc qua lại với hai người đàn ông có địa vị, có tiền tài không phải là vì tiền như người ta nói thì còn vì cái gì?
- …
- Cô muốn tiền đúng không? Tôi cho cô tiền, cô cặp với tôi đi, buông tha cho cậu tôi, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cho cô bấy nhiêu.
Duyên chua xót khi Nam nghĩ cô là người phụ nữ ham tiền, sẵn sàng bán thân ngủ với đàn ông đã có vợ là vì tiền. Không ngờ, sau khi anh mất trí nhớ lại tồi tệ đến như vậy.
Cổ họng cô chợt nghẹn đắng không sao nói được lời nào chỉ có thể nhìn anh đầy căm phẫn.
Nam không thấy cô trả lời, lại nghĩ mình nói đúng nên cô mới im bặt, anh còn quá đáng nói tiếp:
- Nói thật đi, tôi là người thứ bao nhiêu của cô rồi hả? Một ngày cô tiếp bao nhiêu khách, được bao nhiêu tiền, tiếp thêm một người như tôi nữa thì sao? Cô thấy vinh dự lắm hả khi làm hạng gái rẻ tiền mua vui cho bọn đàn ông.
Duyên nuốt thứ đắng chát trong cổ họng, cố gắng để nói:
- Tại sao anh không nghĩ những loại đàn ông đó là hàng mua vui cho tôi.
- Cô…
- Đàn ông trên đời này tôi ngủ với ai cũng đều được, trừ loại người như anh. Anh không đáng để tôi phục vụ.
Nước mắt Duyên bất chợt rơi xuống vì quá đau lòng khi phải nói ra những lời hèn hạ này, nhưng nước mắt cô rơi không làm cho hành động và lời lẽ khiếm nhã của anh dừng lại mà còn quá đáng hơn:
- Cô không phải dùng nước mắt cá xấu, còn cái quái gì nữa đâu mà phải giả vờ cao sang. Muốn dùng nước mắt để được tôi thương hại à? Loại người như cô không đáng để tôi tôn trọng, chỉ có những thằng ngu mới bị cô lừa mà thôi.
- Ừ, anh thì thông minh rồi, thông minh đến mức có thể che giấu được bộ mặt hèn hạ của mình làm tôi không nhận ra. Nếu đem so anh với Đặng Phúc Hưng, anh còn không bằng một nửa của anh ta.
Hết đem so anh với Mạnh giờ lại còn so với chính cậu ruột của mình, Nam tức giận nghiến răng nghiến lợi ghé sát vào mặt cô nói:
- Được, tôi sẽ cho cô thấy tôi không thua kém gì những thằng đã ngủ với cô đâu. Đặc biệt là thằng Tổng giám đốc công ty An Phong và cậu của tôi.
Dứt lời, Nam bế bổng người Duyên nhanh chân sải bước về phía phòng ngủ. Cô không ngừng vùng vẫy đấm đá vào người anh mà gào hét:
- Anh cút đi, đồ khốn, anh muốn làm gì.
- Làm gì à? Làm những chuyện mà cô từng làm với nhiều thằng đàn ông khác đấy. Để tôi xem cô thú vị chỗ nào mà lại dụ dỗ được nhiều đàn ông một lúc như thế.
Vào đến trong phòng, Nam không thương tiếc mà ném Duyên lên giường với một lực rất mạnh khiến đầu óc cô bị đập xuống đệm phải mất ít giây mới tỉnh táo lại được. Nhưng còn chưa kịp ngồi dậy cả người cô đã bị thân hình rắn trắc của người đàn ông đè lên, tiếp đó là ghì chặt hai tay cô, kẹp chân cô lại và không ngừng hôn ngấu nghiến lên cổ cô, vừa hôn vừa cắn như người mất trí.
Nước mắt Duyên lăn dài hai bên má, cô giãy giụa trong lòng Nam:
- Trần Khánh Nam, anh cút đi, tôi ghét anh, cút ra.
- Câm miệng lại. Cô càng chửi càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi mà thôi. Hay đây là chiêu trò cô mời gọi đám đàn ông.
- Đồ khốn, anh muốn làʍ t̠ìиɦ thì về tìm con người yêu của anh mà làm. Tôi không muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, anh cút đi.
- Tôi làʍ t̠ìиɦ với người yêu tôi cũng chán rồi, thử làm với cô xem cô có gì mà hấp dẫn đàn ông.
- A…
Nam bất ngờ cắn mạnh lên xương quai xanh của Duyên, in hằn những dấu răng để lại, anh nhanh chóng xé rách quần áo trên người cô, cởi bỏ quần áo của cả hai, mặc cho cô ra sức không ngừng gào thét.
- Trần Khánh Nam, anh còn không dừng lại tôi sẽ cho anh hối hận cả đời.
- Câm miệng… Cô không cần phải dọa, có giỏi làm gì được tôi đi hãy nói.
- Anh… a…
Đột nhiên, Nam tiến vào bên trong Duyên không hề báo trước khiến cô đau đớn mà kêu lên một tiếng. Phía dưới thân thể Duyên chặt chẽ khiến Nam cảm nhận được sự đau đớn vô cùng rõ ràng, anh không thể tiến sâu vào bên trong và cũng từ từ hiểu ra, cô gái dưới thân anh lúc này vẫn còn trong trắng.
Sau một giây, cả người Nam chợt cứng ngắt, tình huống này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của anh, khiến cho Nam nhất thời không biết phải làm thế nào mới là tốt. Nhưng trong lòng anh cũng nổi lên một cảm giác khó nói thành lời. Dường như có chút vui sướиɠ, có chút cảm kích, cảm xúc giống như lửa nóng thiêu đốt, nhanh chóng lan ra toàn thân thể, khiến anh vô cùng khó chịu.
Nam dừng lại động tác tiến vào trong cô, ngẩng đầu nhìn Duyên, lắp bắp hỏi:
- Cô… sao cô… không phải cô đã…
Duyên đau lòng nói trong nghẹn ngào:
- Anh là tên khốn, tôi hận anh, hận anh… đồ tồi…
- Tôi… tôi không biết… tôi… tôi xin lỗi…
- Anh cút đi… cút
- Tôi…
Lúc này không còn tâm trí đâu mà dừng lại, đã tiến vào đến một nửa, dù sao sai cũng đã sai không thể quay đầu được nữa, anh chỉ còn cách tiếp tục làm cho xong chuyện đang dang dở. Mặc cho sau khi xong việc người con gái này trách anh, hận anh cũng được, nhưng anh quyết sẽ không bỏ mặc cô, sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện, trách nhiệm với cô đến cùng.
Nam cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cô, giọng nói khàn khàn:
- Xin lỗi… tôi không muốn dừng lại… tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm với em…