Khi Duyên nói với ba mẹ sẽ đến công ty của Loan làm việc, mẹ cô ngay lập tức đã phản đối nhưng bà có nói thế nào cũng không thể lay chuyển được ý định của con gái lớn nên chỉ có thể để ba Đỗ khuyên ngăn:
- Duyên à, chuyện đã rồi thì cứ để cho nó qua đi con, ba tin em gái con ở dưới suối vàng cũng không muốn con đến nơi đó làm việc đâu.
- Ba! Trước giờ chuyện gì con đã quyết đều sẽ không thay đổi, lần này cũng sẽ như vậy.
- Người xấu ắt sẽ gặp quả báo, hãy cứ để mọi chuyện diễn ra theo luật nhân quả của nó. Bây giờ con quay lại đó làm việc, ba mẹ lo con sẽ gặp nguy hiểm.
- Con không giống Loan, con biết bảo vệ mình, ba mẹ không cần lo lắng đâu ạ.
Tính cách Duyên thế nào, ba Đỗ là người hiểu rõ hơn ai hết, càng khuyên ngăn thì sẽ càng giống như một sức mạnh vô hình thôi thúc ý định đã định sẵn của cô, vậy nên ông cũng không muốn nói nhiều. Ông tin tưởng Duyên sẽ biết phải trái đúng sai, cô sẽ biết đâu là điểm dừng của giới hạn giữa thiện và ác, vì vậy chỉ có thể cho cô một lời khuyên cuối:
- Duyên… Ba hy vọng con đừng làm gì quá đáng gây ra lỗi lầm lớn mà làm hại đến người vô tội.
- Ba yên tâm con sẽ không làm hại người vô tội, con chỉ cần người gây ra tội lỗi phải nhận quả báo họ đáng phải nhận.
- Ba mẹ chỉ cần người đàn ông đó biết sai mà về đây xin lỗi em gái con một tiếng, xin em con tha thứ cho cậu ta là được rồi. Ba không cần cậu ta phải trả giá gì cả, ba rất mong con có thể suy nghĩ lại.
- Con đến đó làm việc sẽ không quá ba tháng đâu ba, con chỉ muốn hắn phải nến thử mùi vị đau khổ của sự lừa dối và trêu đùa, sẽ không hại chết người đâu ba.
Ba Đỗ nghe con gái nói vậy thì khẽ thở dài gật đầu, mẹ Đỗ không nói gì được nên cũng đành để Duyên tự làm theo ý cô. Trước khi Duyên rời quê ra thành phố, ba mẹ nói với cô:
- Cảm thấy không cần thiết nữa thì buông bỏ con à, xem như là tích đức cho em.
- Con không phải người gây nghiệp mà là người bắt những kẻ xấu xa phải trả nghiệp. Con vẫn sẽ luôn làm thiện tích đức cho em, tụng kinh hồi hướng để em được yên nghỉ.
- Haizz… ở ngoài đó nhớ thường xuyên gọi về cho ba mẹ nhé.
- Vâng. Con chào ba mẹ, con đi đây ạ.
Tự mình lái xe lên Thành phố, địa điểm đầu tiên Duyên dừng lại chính là phía bên kia đường của công ty TK – tòa nhà mười hai tầng chứa đựng bao đau thương, mất mát của em gái. Bàn tay đặt trên vô lăng vô thức siết chặt lại, đôi mắt cô hiện rõ vẻ sắc bén, chăm chăm nhìn đám nhân viên ra vào trong công ty. Bỗng cô chợt nở một nụ cười lạnh nói ra: “Đặng Phúc Hưng, anh sẽ sớm được gặp lại gương mặt thân quen này thôi, nhưng sẽ không còn là cô bé ngây thơ trong sáng dễ dụ nữa, mà là ác quỷ đến tìm anh… Đợi đi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là đau khổ.”
Dời tầm mắt đến chiếc điện thoại ở bên kia ghế, Duyên vươn tay lấy điện thoại gọi cho số máy quen thuộc, đầu dây bên kia rất nhanh đã có người trả lời cô:
- Chào người đẹp, anh nghe.
- Anh có rảnh không?
- Anh cái gì cũng thừa chỉ có thời gian là không. Nhưng với em, anh luôn rảnh. Haha…
- À ra là thế, em có phải nên cảm thấy vinh dự không?
- Đương nhiên.
Người đàn ông đang nói chuyện với Duyên là Vũ Duy Mạnh, bạn tri kỉ kiêm vị trí Tổng giám đốc công ty An Phong mà đáng lẽ ra khi Duyên trở về nước sẽ nhận chức Giám đốc do chính anh ấy mời cô vào. Tính cách của người này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là lúc cần nghiêm túc sẽ nghiêm túc, lúc thoải mái sẽ cợt nhả vô cùng. Nhiều lúc Duyên cũng phải tự thắc mắc với tính cách không thích đùa cợt của cô mà lại có thể chơi thân với người như Mạnh đã hơn sáu năm rồi, dù là vậy nhưng mỗi lần Mạnh trêu cô, cô cũng rất vui vẻ hợp tác diễn cùng anh ấy.
- Mà đến bao giờ em mới lên Thành phố thế, anh đang giữ ghế Giám đốc đợi em đến ngồi đây.
- Em lên rồi, gọi báo với anh một tiếng đây.
Mạnh nghe vậy thì vui mừng hỏi cô:
- Ồ… Thế khi nào em qua công ty để anh còn chuẩn bị, hay em cho anh địa chỉ chỗ em ở đi, anh qua đón em luôn.
- Em vừa mới lên đến nơi thôi, bây giờ vẫn đang ở ngoài đường.
- Vậy đã tìm được chỗ ở chưa? Hay qua Vinhomes bên Liễu Giai chỗ anh đi, căn bên cạnh còn trống, anh em mình ở gần tiện đủ đường.
Duyên khẽ cười:
- Sao lại là tiện đủ đường?
- Thì tiện trao đổi công việc này, đi ăn, đi chơi, đi xem, đi nhậu,… chả tiện à, chứ còn sao nữa. Hay là… em có suy nghĩ không đứng đắn với anh.
- Em thèm vào mà suy nghĩ không đứng đắn với anh. Có anh mới là người em phải đề phòng đấy.
- Ai biết được một ngày đẹp trời nào đó, em thấy được vẻ đẹp trai có một không hai của anh mà cướp đi tấm thân ngọc ngà này của anh thì sao.
- Thôi đi ông, cho không em cũng không thèm động nhé.
- Em được lắm.
Nụ cười trên môi cả hai càng cong lên vì những lời nói đùa dành cho nhau, Mạnh hỏi lại cô:
- Thế cuối cùng có muốn về ở cạnh nhà với anh không?
Thật ra khi lên Thành phố, Duyên đã có ý định sẽ về lại căn chung cư ngày trước em gái từng ở, cô muốn về đó xem Loan có để lại thứ gì nữa không cho nên đã từ chối Mạnh:
- Em có chỗ ở rồi nên cảm ơn lòng tốt của anh nha. Nhưng mà nếu anh thừa tiền thì cứ đặt cọc giữ căn hộ bên cạnh giúp em, khoảng hai - ba tháng nữa em chuyển về đó.
- Anh đặt cọc nhưng trừ vào tiền lương của em nhé. Mỗi tháng không cần phải phát lương cho em. Haha…
- Cũng được, em không có tiền sinh hoạt sẽ sang bên nhà anh ăn vạ, có hàng xóm là anh nên không sợ chết đói.
- Không sao, anh nuôi em được.
- Haha…
- Mà em vừa hỏi anh rảnh không để làm gì thế? Khi nào em qua công ty.
Giọng điệu Duyên chợt trở lên nghiêm túc, cô không giấu Mạnh mà nói thật cho anh biết:
- Tạm thời em chưa về An Phong làm việc được đâu, em sẽ đến TK làm việc một thời gian.
- Công ty TK? Sao tự nhiên em lại muốn đến đó làm việc, chẳng phải hứa về nước sẽ làm việc cho anh rồi sao, bây giờ muốn lươn lẹo hả?
- Không phải, em có chuyện muốn giải quyết nên mới phải vào đó làm, nhưng không phải dùng cái tên Đỗ Ngọc Duyên mà là dùng tên của em gái em, Đỗ Ngọc Loan.
Mạnh khó hiểu, liền hỏi lại cô:
- Là sao? Sao tự nhiên lại dùng tên em gái em?
Duyên không nhanh không chậm thông báo cho Mạnh biết:
- Loan mất rồi anh à.
Nghe tin Loan mất, Mạnh không khỏi bất ngờ, anh đang ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế cũng phải ngồi bật dậy, nhíu mày hỏi Duyên:
- Sao lại mất, mất từ bao giờ?
- Con bé mất được hơn tháng, bị Đặng Phúc Hưng lừa nên con bé nghĩ quẩn tự tử rồi anh à.
- Sao cơ? Đặng Phúc Hưng? Phó giám đốc công ty TK sao?
- Đúng vậy.
- Bị lừa làm sao? Sao tin động trời như vậy em không nói cho anh biết sớm?
Duyên khẽ thở dài kể lại đầu đuôi mọi chuyện mà cô biết được qua cuốn nhật ký của Loan, cảm xúc đau lòng mới đó tưởng như đã có thể kiềm chế, nhưng khi nhắc lại nó không khỏi khiến cô nghẹn ngào, chua xót. Mạnh nghe xong cũng thấy bất bình cho Loan, anh hỏi Duyên:
- Em đến TK là muốn trả thù cho Loan?
- Vâng.
- Đến đó em sẽ phải nghe rất nhiều lời lẽ không hay đó.
- Em không quan tâm, vì Loan em sẽ làm tất cả.
Chơi cùng Duyên đã lâu nên Mạnh hiểu rõ tính tình cô như thế nào, dù muốn hay không chuyện Duyên đến TK làm việc thì anh ấy cũng không có quyền và cũng chẳng thể thay đổi được ý cô, vậy nên Mạnh chỉ biết ở bên đồng hành cùng cô:
- Anh luôn ủng hộ em, em cần giúp gì phải nói với anh, không được giấu anh đâu đấy.
- Vâng. Chuyện Loan mất gia đình em giấu kín không để lộ ra ngoài, em về nước cũng không ai biết, nhưng sự thật sẽ không giấu mãi được, em sợ khi em chưa kịp đòi lại công bằng cho Loan đã bị người khác phát hiện ra thân phận nên anh có thể giúp em che giấu mọi thông tin về chị em em được không?
- Được, chuyện này em yên tâm, anh sẽ sắp xếp mọi thứ thật tốt cho em.
- Cảm ơn anh.
Tự nhiên Duyên khách sáo với Mạnh như vậy anh có chút không quen nên đã bảo:
- Cảm ơn cái gì, linh ta linh tinh, mời anh ăn đi.
- Em biết rồi, tối nay anh rảnh thì mình đi ăn nhé.
- Được.
- Nhưng anh trả tiền nhé.
- Ơ… tóm lại là em mời hay anh mời?
- Em mời, nhưng anh là người trả tiền.
- Không sao, anh ghi nợ, tính sau.
- Đồ nhỏ mọn, tính toán với em thế cơ à?
- Đương nhiên, anh làm kinh doanh mà, phải biết tính toán được mất chứ. Không thể vì em là phụ nữ mà bị dụ dỗ được.
- Gớm, không biết đã cô nào dụ được anh chưa?
- Có hay không cũng không khoe với em.
Nghiêm túc chẳng được mấy phút Mạnh lại chọc cho Duyên cười, anh muốn nói chuyện với cô nhiều hơn chút nữa nhưng vì Duyên nói mình còn có việc nên tắt máy trước, đành hẹn gặp anh tối đi ăn sẽ cùng nhau tâm sự nhiều điều hơn.
Hai năm ở Anh, ngoài những cuộc gọi điện thưa thớt của ba mẹ thì chỉ có duy nhất một mình Mạnh là quan tâm đến cô nhiều nhất. Anh không chỉ thường xuyên video call mà rảnh rỗi cũng sẽ đặt vé bay sang đó chơi với cô một hai tuần mới chịu về nước. Bạn bè bên đó thấy quan hệ cả hai quá gần gũi nên thường nhầm lẫn là người yêu của nhau nhưng chỉ có hai người họ là hiểu rõ lòng nhau nhất.
Mạnh đối với cô đúng nghĩa là một tri kỉ, anh không chỉ là bạn thân mà còn như một người anh trai, Mạnh cũng biết cô từng yêu một người, biết trong lòng cô vẫn còn bóng hình người đó nhưng lâu này dù nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể thì tuyệt nhiên anh sẽ không nhắc đến người đàn ông đó với Duyên. Vì anh ta… là điều cấm kị trong lòng cô.
Lái xe đến chung cư ngày trước Loan ở, khi cửa phòng mở ra, không khí ảm đạm lạnh lẽo nơi đây không khỏi khiến Duyên cảm thấy lạnh sống lưng. Cô quan sát căn phòng một lượt sau đó mới đi lại phía bàn phòng khách, đặt túi xách xuống đó tiện tay cầm bức ảnh của em gái lên xem.
Vẫn là nụ cười trong sáng đó, vẫn là ánh mắt hiền hòa đó, chỉ có điều… người con gái ấy đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Duyên chạm tay lên bức ảnh, giọng cô trầm thấp, buồn bã nói:
- Tại sao em ngốc như vậy, vì một tên cặn bã như thế có đáng không?
- Không có người này thì còn có người khác, người ta trách em cũng chỉ một thời gian chứ đâu trách em được cả đời, tại sao em lại suy nghĩ nông cạn như vậy?
- Đời này cũng phải gặp đôi ba lần khó khăn, đôi ba lần lựa gạt cùng sự dối trá thì mới có thể trưởng thành hơn… Vậy mà mới chút sóng gió em lại không kiên cường vượt qua thử thách của số phận.
- …
- Nếu em còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, có gì muốn nói với chị thì hãy cho chị biết, chị sẵn sàng làm mọi thứ cho em.
Duyên nhìn bức ảnh của Loan rất lâu sau đó mới chịu đặt nó về vị trí cũ, cô đi về phía phòng ngủ, bên trong căn phòng này có nhiều thứ còn khiến cô bất ngờ hơn.
Đầu tiên là bức ảnh Loan được cô ấy phóng to treo ở đầu giường, tiếp đó là ảnh chụp chung của Loan cùng Đặng Phúc Hưng khi cả hai đi chơi ở Đà Nẵng ở kệ tủ và còn rất nhiều kỉ vật của em gái được sắp xếp ngay ngắn trên bàn trang điểm. Dường như trước khi rời khỏi nơi này, em gái cô đã quyết định không quay lại đây nữa, sẽ để những kỉ niệm giữa cô ấy và Đặng Phúc Hưng chôn vùi tại đây.
Duyên đi đến kệ tủ, cẩm bức ảnh chụp chung của em gái, ánh mắt cô chỉ chăm chăm vào khuôn mặt của một người đàn ông cô chưa từng gặp bao giờ. Duyên biết người đó chính là người mà em gái cô yêu nhất, đến lúc chết vẫn còn vương vấn mối tình oan nghiệt với anh ta.
Duyên lấy bức ảnh từ trong khung, không chút do dự mà xé ra làm hai. Đặt một bên ảnh của em gái xuống, còn bên ảnh của Đặng Phúc Hưng cô nắm chặt trong tay đến nhàu nát biến dạng như đang phát tiết, muốn được trực tiếp bóp chết tên cặn bã như anh ta.
Mãi một lúc sau Duyên mới vứt tấm ảnh bị vò nát vào thùng rác. Cô lấy một chiếc hộp carton ở trên nóc tủ quần áo, xếp từng món đồ còn lại của Loan vào trong hộp rồi cất gọn trong góc phòng. Riêng chỉ có chiếc vòng cổ mặt lông vũ là Duyên không cất đi mà vẫn để ở trên mặt bàn trang điểm, vì cô muốn mỗi lần nhìn đến nó sẽ như nhắc nhở cô về mối thù lớn này.