Tại một nghĩa trang ở vùng ngoại ô cách xa trung tâm thành phố Hà Nội.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua đám mây chiếu xuống những tán cây xanh, trải nhẹ trên những con đường. Gió heo may nhè nhẹ thổi, cuốn theo những chiếc lá xoay xoay rơi như nốt nhạc.
Bây giờ đang là mùa thu, không gian nơi đây yên tĩnh một cách lạ lùng. Mùi hương trầm lan tỏa, đan xen như quấn quýt vào những ngôi mộ đứng dăng dăng thẳng hàng với hương thơm dịu nhẹ.
Lúc này vào buổi sáng vắng lặng, nhìn xung quanh bốn bề chẳng có nấy bóng dáng một ai khác, không gian nơi đây đậm màu u tịch càng trở nên im ắng lạ thường.
Bóng dáng người con gái xinh đẹp đeo mắt kính đen, đầu đội một chiếc mũ xòe che hết gần nửa khuôn mặt, trên tay cầm một bó hoa cúc trắng đang đứng nhìn chăm chăm vào bức di ảnh trên ngôi mộ. Trên bia đá khắc dòng chữ: Đỗ Ngọc Loan – 24 tuổi.
Cô gái cầm hoa cúc có khuôn mặt giống hệt Đỗ Ngọc Loan, người đó không ai khác chính là chị gái song sinh – Đỗ Ngọc Duyên.
Duyên đặt bó hoa cúc trắng xuống dưới mộ người em gái đã mất cách đây một tháng, đưa tay tháo chiếc kính đen, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào bức di ảnh của em gái không hề chớp mắt, giọng nói của cô lạnh đến thấu xương:
- Chị thề sẽ không để Đặng Phúc Hưng được sống tốt, những đau khổ vợ chồng hắn tạo ra cho em chị sẽ bắt gia đình bọn họ trả đủ.
- …
- Em hãy yên nghỉ.
Duyên đứng trước ngôi mộ của em gái rất lâu dường như không lỡ rời đi, càng nhìn vào nụ cười trong sáng, ánh mắt ngây thơ của Loan thì nỗi hận thù trong lòng cô càng lớn dần bấy nhiêu. Đâu ai biết được em gái cô vì yêu nhầm kẻ lừa gạt, vì những chuyện không may xảy ra trong đời lại khiến cuộc đời của cô ấy kết thúc ở độ tuổi hai mươi tư khi còn trẻ như vậy.
Người ta thường nói, người thứ ba đáng trách, đáng hận, sẽ không có được cuộc sống tốt. Ừ thì đồng tình với suy nghĩ của phần lớn mọi người là như vậy, nhưng người vô tình trở thành người thứ ba liệu có đáng thương?
—
Lái xe trở về nhà, vừa bước chân vào đến cửa, mẹ Đỗ biểu cảm lo lắng hỏi Duyên:
- Sáng ra con đã đi đâu vậy, mẹ gọi mà không nghe máy?
Duyên thái độ dửng dưng trả lời mẹ:
- Con đi thăm em.
Mẹ Đỗ nghe vậy hơi nhíu mày:
- Loan cũng đã mất được một tháng, con hãy để em yên nghỉ, đừng lưu luyến nữa…
Duyên thấy mẹ nhíu mày thì tâm trạng cô càng tệ hơn, mất bình tĩnh mà nói:
- Không lưu luyến? Loan là em gái con, cũng là con gái của mẹ đó. Em chết oan như vậy mà mẹ bảo con đừng lưu luyến nữa sao?
- Nếu em con chịu tìm hiểu thằng đấy kĩ, không vì yêu mà mù quáng thì đâu ra nông nỗi như này… Mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay ắt cũng là cái số.
- Cái số? Mẹ nói mạng sống của con gái mẹ chỉ dựa vào số phận thôi ạ?
Ba Đỗ ở trên tầng hai nghe tiếng nói chuyện lớn của hai mẹ con liền đi xuống hỏi:
- Có chuyện gì mà hai mẹ con lại nói chuyện lớn tiếng như vậy?
Mẹ Đỗ đi đến đứng bên cạnh chồng, bà nhìn ông bảo:
- Em thấy con cứ cách vài hôm lại đi thăm Loan, liền khuyên con bé đừng quá đau buồn lưu luyến em gái, vậy mà…
Duyên đứng nhìn hai bố mẹ, cô không đợi mẹ nói hết đã lên tiếng cắt ngang:
- Nhiều lúc con tự hỏi, mẹ có bao giờ yêu thương bọn con bằng tình mẫu tử chưa, hay mẹ chỉ để ý đến ai làm mẹ nở mày nở mặt, ai đem đến lợi ích cho mẹ thì mẹ dành tình thương cho người đó nhiều hơn? Trước là Loan, bây giờ lại là con… Mẹ có thể không đau lòng về cái chết của em nhưng con thì đau.
Ba Đỗ khuyên ngăn:
- Duyên… con không nên nói chuyện với mẹ như vậy. Em mất, ba mẹ đều đau buồn không kém gì con, nhưng sự thật thì không thể thay đổi, chúng ta phải chấp nhận Loan đã không còn ở bên cạnh chúng ta nữa.
- Con thì không thấy mẹ buồn, có khi mẹ còn thấy vui vì không bị mất mặt bởi em nữa đấy…
Ba mẹ cô cùng lên tiếng:
- Sao con lại nói như vậy?
- Con nói có gì sai sao? Lúc em suy sụp cần người ở bên an ủi con bé thì mẹ có ôm con bé vào lòng mà nói với Loan một câu đơn giản như là: “không sao, còn gia đình tin con, luôn yêu thương con” không? Hay mẹ cũng giống như những người dưng khác chửi bới, trì triết em?
- …
- Chính bởi vì Loan không có chỗ dựa, cảm thấy cô đơn trong chính gia đình này nên con bé mới chọn cách tự tử để kết liễu đời mình đấy mẹ ạ.
Duyên nói không hề sai, em gái cô bởi vì không có người bên cạnh để dãi bày nỗi uất ức, bởi vì phải nghe những lời không hay, cũng bởi vì cô ấy quá yếu đuối cộng thêm nỗi đau bị người mình yêu lừa dối, nỗi đau mất con mới khiến Loan treo cổ tử tự.
Ba Đỗ không muốn không khí gia đình thêm căng thẳng, chuyện của Loan suốt thời gian qua đã khiến gia đình ông u buồn quá rồi. Ông đi lại gần Duyên, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, một tay vỗ nhẹ lên vai, ông nói:
- Một phần cũng là do lỗi của ba mẹ chưa làm tròn bổn phận, ba thay mặt mẹ xin lỗi con, xin lỗi cả em… Giờ đây chỉ còn lại một mình con, ba mong gia đình mình có thể sớm vơi đi nỗi buồn, sống hạnh phúc bên nhau, được không con?
Đối với lời nói của ba, cũng vì sự kính trọng đối với ba nên Duyên không muốn tranh cãi với mẹ. Cô khẽ gật đầu với ba, hít một hơi thật sâu cho tinh thần ổn định trở lại, cô nói:
- Con nghe lời ba, nhưng những chuyện sau này con làm mong ba mẹ sẽ không cấm cản. Con không phải trẻ con, con biết mình làm gì và sẽ chịu trách nhiệm với những việc con làm.
Dứt lời, Duyên hướng về phía cầu thang mà đi lên trên phòng. Mẹ Đỗ nhìn theo bóng dáng đứa con gái lớn bướng bỉnh, bà không vui nói với chồng:
- Anh xem, bao nhiêu năm nó vẫn ngang bướng như vậy, trong mắt nó em lúc nào cũng là một người mẹ không tốt.
Ba Đỗ an ủi vợ:
- Em đừng nghĩ linh tinh, Loan mất tâm trạng con bé không tốt nên mới nói chuyện với em không đúng như vậy. Đợi thời gian nữa con bình tĩnh lại chúng ta nói chuyện với con sau.
- Duyên chỉ nghe lời anh, chứ em nói có bao giờ con bé chịu nghe.
- Được rồi, con cũng đã trưởng thành, chúng ta không thể bắt con bé phải nghe mình mãi được, cứ để con tự mình quyết định cuộc đời nó đi.
- Nhưng lỡ nó như con bé Loan thì sao? Một đứa là quá đủ rồi…
Ba Đỗ không vui cắt ngang:
- Sao em có thể nghĩ con gái mình như vậy?
- Em chỉ bảo lỡ thôi…
- Anh không thích em nghĩ con chúng ta như vậy. Tốt nhất là em đừng nói những lời kiểu như này nữa, Duyên nghe được con bé sẽ không vui đâu.
- Em biết rồi.
Mẹ Đỗ bao nhiêu năm nay vẫn vậy, tính bà chẳng chịu thay đổi, dường như bà chỉ sống vì mình, sống để khoe mẽ với hàng xóm chứ chưa từng nghĩ đến cảm nhận của các con. Có lẽ bi kịch ngày hôm nay của con gái út, không thể tránh khỏi một phần trách nhiệm cũng là do bà.
Gia đình Duyên trước đây cũng không phải thuộc gia đình giàu có gì. Từ sau khi hai chị em cô tốt nghiệp đại học, mỗi người một công việc, cuộc sống bắt đầu dư giả hơn rất nhiều, mà tiền đó chủ yếu là của Duyên gửi về cho gia đình.
Ba cô là nhân viên công chức đã về hưu được một năm, mẹ cô mở một tiệm may nho nhỏ tại nhà để gϊếŧ thời gian những lúc nhàm chán. Ngoài ra nhờ vào số tiền Duyên gửi về hàng tháng, gia đình cô có mua thêm đất, mở rộng khu vườn trồng hoa để ba mẹ cô gieo trồng buôn bán, thu nhập ngày một nhiều hơn.
Cùng là chị em sinh đôi nhưng mỗi người lại mang một tính cách hoàn toàn khác biệt, trái ngược nhau. Nếu Loan là một cô gái nhẹ nhàng, ngoan ngoãn biết nghe lời thì Duyên lại là cô gái cá tính, mạnh mẽ, không muốn chịu sự sắp đặt của bất kì ai nếu như cô không thích, kể cả là bố mẹ.
Ngày còn nhỏ, Loan rất được lòng của mẹ, bởi cô ấy xinh đẹp trắng trẻo, chưa từng cãi lại lời mẹ, mà người lớn ai chẳng muốn một đứa bé ngoan ngoãn lễ phép. Trái ngược với Loan, Duyên lại ương bướng, đen nhẻm, có chút xấu xí hơn em gái, chuyện gì không được như ý cô sẽ không bao giờ chịu khuất phục nghe theo.
Chính vì vậy mà Duyên không có được tình yêu thương của mẹ nhiều như Loan. Thậm chí mỗi lần hai chị em vô ý làm sai chuyện gì, mẹ cô đều chỉ biết trách mắng, đổ lỗi cho một mình Duyên.
Mặc dù tình cảm của mẹ có hơi thiên vị nhưng ba cô lại luôn dành tình yêu thương cho hai chị em đều như nhau. Nhiều lần thấy vợ lớn tiếng, bắt bẻ con gái lớn, ba cô đều nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Hai đứa đều là con của chúng ta, em không nên lúc nào cũng trách mắng Duyên như vậy được?
- Em không dạy dỗ nghiêm khắc để nó hư ra à? Anh thấy nó đấy, lúc nào cũng bướng bỉnh không chịu nghe lời.
- Duyên làm chị cả đã thiệt thòi lắm rồi, em xem hai đứa sinh đôi mà một đứa em cưng như công chúa, một đứa thì như lọ lem.
- Em mặc kệ, con bé Duyên không chịu nghe lời thì em giao nó cho anh dạy, em chỉ quan tâm con gái út của em thôi.
Tính mẹ Đỗ rất cố chấp, bà cũng không chịu nghe ai góp ý, nói đúng ra là bảo thủ suy nghĩ của mình. Chắc bà cũng không nhận ra rằng, tính cách bướng bỉnh của Duyên là hoàn toàn thừa hưởng từ bà.
Cũng bởi vì bà không yêu thương Duyên nên mới khiến cho tình cảm mẹ con ngày càng có khoảng cách lớn. Dường như Duyên lớn lên đều là nhờ vào sự dạy dỗ đúng mực cùng tình yêu của ba dành cho cô.
Còn nhớ khi hai chị em được mười tuổi, những ngày đi học, Loan luôn chăm chỉ học hành, về nhà lúc nào cũng khoe với mẹ bài kiểm tra được điểm cao, còn Duyên thì ham chơi, không thích học, bài kiểm tra lúc nào cũng thấp nhất lớp, nên cô rất hay bị giáo viên nhắc nhở, gọi điện báo cho gia đình biết.
Có một lần Duyên đánh nhau với một bạn nam trong lớp làm con nhà người ta bị thương, giáo viên cũng không thể chịu được tính bướng bỉnh, nghịch ngợm như con trai của Duyên nữa liền gọi bố mẹ cô đến trường gặp mặt.
Bởi vì vốn đã không hài lòng về con gái lớn, bây giờ thêm việc Duyên đánh nhau với bạn, làm cho mẹ Đỗ bị người ta nói nặng lời, nói rằng bà không biết dạy con khiến cho bà càng không thích tính cách của con gái lớn.