ĐOẠN 21
Đưa tay quẹt đi những giọt nước mắt đọng trên má, Vi An hít sâu vào một hơi để lấy lại tinh thần. Cô xoay người nhìn Hứa Uyển Tâm đầy vẻ kiêu ngạo cùng khinh miệt:
- Tầng 6 này không dành cho kẻ thấp kém, ngu xuẩn như mày đặt chân tới. Mày có phải đã quên lời anh Quân nói rồi không?
- Thì sao? Dù gì anh ta cũng về rồi, nếu tao không lên đây tìm anh Thiên Vũ chắc sẽ không biết được chuyện hay ho.
- Mẹ mày đúng là cao siêu, dạy được đứa con xấu tính xấu nết hết phần thiên hạ không ai bì lại. Thiên Vũ đã ghét mày ra mặt, không thèm liếc mày lấy một cái mà mày vẫn mặt dày lởn vởn trước mặt anh ấy, đã thế còn đi nghe lén người khác nói chuyện. Mày sinh ra chỉ để núp lùm sau bóng lưng người khác thôi hả?
- Ừ đấy. Tao chính là vậy đó. Thích chửi cứ chửi đi, tao không thèm bận tâm đến nữa đâu, vì tao biết nếu tao nổi điên với những lời mắng nhiếc, coi khinh của mày thì mày sẽ càng hả hê trong lòng. Thế nên tao mặt dày cho mày xem.
- …
- Tưởng mày thế nào, hóa ra cũng bị anh Thiên Vũ phũ mà thôi, có hơn gì tao. Tao nghĩ, nếu mày không phải là em gái của Hứa Thành Quân thì kết quả nhận về chẳng khác so với tao đâu.
Vi An bước từng bước chậm rãi mà vững chãi đến gần Hứa Uyển Tâm, tự tin thốt lên:
- Hôm nay mới chỉ là khởi đầu, thời gian còn dài, từ từ tao sẽ cho mày thấy, với Thiên Vũ, tao có rất nhiều thứ hơn mày. Chẳng qua anh ấy đang buồn không muốn nói chuyện yêu đương lúc này mà thôi.
- Vậy hả? Tao lại thấy anh Thiên Vũ ghét mày đến mức chán ghét việc mày động chạm vào người anh ấy nên đẩy ngã mày ra ghế không chút thương tiếc đó.
- Vẫn hơn cái loại tưởng dụ được anh ấy lên phòng qua đêm với mình nhưng cuối cùng lại bị Thiên Vũ cho mất sạch nhân phẩm, danh dự. Dùng móng chân cũng biết, anh ấy khinh mày đến nhường nào.
- Mày…
Không còn dáng vẻ đắc chí khi chứng kiến Vi An bị khước từ tình cảm, Hứa Uyển Tâm tức tối trợn mắt, nghiến răng nhìn Vi An chằm chặp. Vi An thừa biết con nhỏ này sẽ chẳng thể bình tĩnh đối đáp với mình được lâu, vậy nên trước mỗi lời nói châm chọc trêu tức của cô ta, Vi An vẫn rất bình tâm.
Cô tự tay chỉnh lại vạt áo giúp Hứa Uyển Tâm đã được cô ta kéo thấp xuống trước đó, nhếch miệng cười khinh:
- Quần áo phải chỉnh tề như này, còn không thì khỏa thân luôn đi, chứ ăn mặc không ra làm sao, trông khó chịu lắm.
Hứa Uyển Tâm hất mạnh cánh tay Vi An, một lần nữa kéo vạt áo xuống, thiếu chút nữa đã lộ hơn phần nửa bầu ngực. Cô ta vênh mặt lên nói:
- Tao thích mặc sao là quyền của tao, không đến lượt mày chõ mõm vào.
- Tao ngứa mắt nên nói đó, cũng là có lòng tốt nhắc nhở mày để mày không trở thành một đứa con gái thấp hèn trong mắt người khác. Dù sao mày cũng mang họ Hứa, nếu để người khác biết tao chung họ với một đứa con gái lẳиɠ ɭơ thì xấu hổ lắm. Mà Thiên Vũ trông thấy không những không “thèm” mà còn chướng mắt đó.
- Mày biết anh Thiên Vũ không thèm?
Hứa Uyển Tâm cười khẩy nói tiếp:
- Anh Thiên Vũ đang cô đơn lại uống nhiều rượu, mày thử nói đi, có một cô gái quyến rũ như tao ở bên bầu bạn, liệu anh ấy có cưỡng lại được không?
Mới đó còn đau lòng vì Thiên Vũ từ chối, giờ nghe những lời này của Hứa Uyển Tâm, Vi An càng thêm coi thường cô ta mà phá lên cười lớn:
- Haha… Mày khéo tưởng tượng thật đấy Uyển Tâm à. Lần trước tích cực cởi sạch anh ấy còn chẳng thèm động đến, giờ Thiên Vũ đang không vui, mày vào đó uốn éo thì chỉ nhận thêm nhục nhã mà thôi.
- Có cái loại mày nhận nhục đấy. Bày đặt ôm sau lưng anh Thiên Vũ, quan tâm này nọ, nói những lời yêu đương sến súa, nhưng rồi sao? Vừa rồi nếu mày không điếc chắc chắn nghe được câu anh Thiên Vũ nói toẹt ra là ghét mày, không muốn làm bạn với mày nhỉ.
Hứa Uyển Tâm lần nữa động chạm đến nỗi đau âm ỉ trong lòng Vi An. Cô chán ghét phải nhiều lời với cô ta và cũng tuyệt đối tin tưởng Dương Thiên Vũ không có hứng thú với ả nên đã bảo:
- Mày có niềm tin quyến rũ được Thiên Vũ thì cứ vào đi, đứng đây kiếm chuyện với tao làm quái gì? Thế nhé, ở lại mà ôm mộng tưởng hão huyền đi. Tạm biệt và chúc mày thất bại.
Nói xong, Vi An tính rời đi nhưng Hứa Uyển Tâm không cam tâm bỏ qua cơ hội trêu tức cô nên đã đặt tay lên bả vai Vi An kéo giật lại:
- Sao thế? Bị tao nói trúng tâm tư, đau lòng quá không chịu được nên trốn tránh, bỏ về à? Từ bao giờ mà Hứa Vi An hèn nhát vậy?
- Tao không thừa thời gian tiếp chuyện với loại như mày.
- Loại tao thì làm sao? Tao có thế nào thì vẫn có bố mẹ yêu thương, không như mày, bố ghét không thèm nuôi, con mẹ mày chết cũng vì sinh ra cái đứa sao chổi như mày đấy. Bà ta ở dưới địa ngục chắc ghen tỵ với hạnh phúc mẹ tao đang có lắm, mày xuống đó an ủi bà ta đi, sống trên đời làm đếch gì nữa, để giành giật đàn ông với tao à?
Mặc dù mất mẹ từ nhỏ, chỉ được ngắm chân dung mẹ qua những bức hình cũ, cảm nhận con người mẹ qua lời kể của anh trai và bà ngoại nhưng Vi An luôn một lòng yêu thương, kính trọng bà. Trước giờ cô luôn cho rằng bản thân mang tội lỗi, nợ mẹ một mạng sống bởi vì sinh cô nên mẹ mới qua đời. Thế nên, Vi An rất ghét người khác nói những lời thiếu tôn trọng, động chạm đến bà, đặc biệt những lời đó còn được phát ra từ miệng của mẹ con Tô Hoài Thu.
Mẹ cô không xuống địa ngục, mẹ cô ở thiên đàng dõi theo con cái, bà cũng không cần phải ghen tỵ với mụ dì ghẻ, người đã cướp chồng của bà, giành bố của các con bà.
Sẵn trong người bực tức nãy giờ, đã không muốn chuốc giận lên Hứa Uyển Tâm nhưng cô ta không biết điều thì cô đành phải xuống tay thôi.
Vi An thẳng tay tát liên tiếp vào mặt Hứa Uyển Tâm hai cái bạt tai khiến cô ta đau đến nổ đom đóm mắt. Chưa đợi Uyển Tâm kịp phản ứng, mở miệng nói chuyện lại thì Vi An đã chỉ tay vào mặt cô ta cảnh cáo:
- Ngậm miệng chó của mày lại. Đừng suốt ngày kiếm chuyện với anh em tao để bị ăn tát. Vinh dự lắm đấy khi mẹ mày là tiểu tam mà còn vênh váo đi khoe mẽ khắp nơi? Tao cũng không cần người bố mê gái đến quên cả con cái. Tao có bà ngoại, có anh Quân và có fan quý mến tao là đủ rồi.
- Mẹ tao là được cưới hỏi đàng hoàng, không phải người thứ ba. Mày có bằng chứng gì mà nói mẹ tao là người thứ ba khi mà mẹ mày chết được ba tháng bố mới cưới mẹ tao về? Có thì lấy ra đây, không thì đừng ngậm máu phun người.
- Tao ngậm máu phun người?
Vi An khẽ cười nhưng lần này trong nụ cười của cô chứa đựng chua sót và giễu cợt:
- Ừ. Cứ cho là tao ngậm máu phun vào mặt mẹ mày đi. Mối quan hệ giữa ông ấy và mẹ mày có chuẩn mực, đứng đắn hay không thì có trời biết, đất biết, hai người bọn họ biết. Rồi một ngày những chuyện xấu xa mà mẹ con mày gây ra cho anh em tao cũng gặp quả báo thôi, tao sẽ chống mặt lên đợi đến ngày đấy.
Dứt lời, Vi An dứt khoát nhấn nút mở cửa thang máy đi xuống hầm để xe. Dạo gần đây Thiên Vũ ở lại Hứa Dương không về mà cũng chẳng đến Tập đoàn Win nên cô thường đi chung với Thành Quân hoặc tự mình lái xe đi làm.
Mang theo tâm trạng tồi tệ đi đến vị trí đỗ chiếc xe của mình, Vi An vừa chạm đến tay nắm cửa ô tô thì đằng sau có tiếng bước chân dồn dập tiến tới gần cô. Chưa kịp quay đầu lại nhìn thì người phía sau đã túm lấy tóc trên ô đầu Vi An giật mạnh. Một tay Hứa Uyển Tâm túm tóc, một tay cô ta dùng túi xách của mình đập mạnh vào người Vi An cùng những tiếng chửi thề:
- Con mẹ mày. Chết đi.
- …
- Tao cho mày chết. Dám đánh tao à? Mày rủa ai gặp quả báo?
- …
- Chết đi.
Bất ngờ bị tấn công, Vi An không kịp trở tay nên bị Hứa Uyển Tâm đánh cho mấy phát rõ đau, nhưng cô không chịu yếu thế, tìm cơ hội chống đỡ để xoay chuyển tình hình. Trong lúc cả hai giằng co, Vi An không cẩn thận bị Hứa Uyển Tâm xô ngã xuống sàn, cô ta ngồi lên người Vi An, thuận thế đánh cô không ngừng.
- Mày đừng mơ cướp anh Thiên Vũ. Anh ấy là của tao. Của tao, mày nghe rõ chưa?
“Bốp” … “Bốp” …
Hứa Uyển Tâm như một kẻ điên, đánh không ngừng nghỉ. Vi An còn tưởng lúc này cô ta đang tranh thủ vào phòng Dương Thiên Vũ mà quyến rũ anh, không ngờ lòng căm hận, đố kị với cô quá lớn khiến cô ta phải chạy theo xuống đến tận đây kiếm chuyện.
Bây giờ đã gần 8 giờ tối, người trong Công ty đã về hết chẳng còn mấy ai, hầm xe vắng tanh vắng ngắt không một bóng người, ngay cả bảo vệ cũng không thấy đâu. Vi An không cam tâm để bị đánh, cô dồn hết sức lực vào cánh tay, đấm thẳng vào mặt Hứa Uyển Tâm.
Hứa Uyển Tâm đau điếng lập tức dừng lại hành động của mình mà ôm mặt, Vi An nhân cơ hội đẩy cô ta sang một bên, giơ chân đạp Uyển Tâm ngã ngửa ra đất. Lần này đến lượt Vi An ở trên, cô căm phẫn nắm bàn tay thành quyền đấm mạnh vào một bên má cô ta, sau đó lại túm tóc tát không ngừng:
- Mày ăn gan cọp rồi phải không? Tao đã không thèm chấp còn dám bám xuống tận đây đánh tao. Được thôi, hôm nay tao sống chết với mày.
- Con chó… á…
- Đánh cho mày chừa thói xấc xược, cho bố mẹ mày, chị gái mày không nhận ra bản mặt mày nữa thì thôi.
- A… Bỏ ra…
- Dám đánh tao… Cho chừa…
- Á… á… Có ai không… cứu… con chó Vi An…
Tiếng hét của Hứa Uyển Tâm vang vọng đến chói tai. Vi An đánh cô ta nhưng bàn tay cũng đau rát không kém. Đang hừng hực khí thế chiến đấu thì cả người cô liền bị một lực kéo xốc dậy. Tiếp đó là tiếng nói của Phương Tiếu Thanh không ngừng gào thét nhắc nhở cô:
- Vi An… dừng tay lại… Vi An…
- …
- Em làm sao thế hả?
Sau một hồi bị Phương Tiểu Thanh kìm kẹt, lắc qua lắc lại mấy lần, cuối cùng Vi An cũng bình tĩnh đôi chút. Cô nhìn Hứa Uyển Tâm đang chật vật ngồi bò dậy thì muốn đạp cô ta thêm cái nữa nhưng Tiểu Thanh đã kéo cô cản lại:
- Vi An, bình tĩnh đi.
Hứa Vi An hất những nọn tóc đang lòa xòa trên mặt sang hai bên, cô nói:
- Bình tĩnh thế quái nào được. Tự dưng con điên này nó lao vào đánh em tới tấp. Em phải đập chết nó cho nó khỏi nghĩ em sợ nó, không đánh lại được nó.
- Thôi đủ rồi. Em xem em đi, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu hết cả rồi kìa.
- Mặc kệ em.
- Chúng ta về đi, kệ nó.
Hứa Uyển Tâm đứng thẳng người dậy, dùng ngón tay quẹt đi vệt máu rỉ bên khóe môi. Trong lúc Phương Tiểu Thanh đang ra sức khuyên ngăn Vi An thì cô ta tháo chiếc giày cao gót dưới chân mình, một lần nữa xông tới muốn giáng giày vào người Vi An.
Lần một, Vi An và Phương Tiểu Thanh kịp thời né tránh, tản sang hai phía. Lần hai, cô ta nhắm trúng người Vi An, quẹt qua cánh tay cô một đường đỏ đậm. Ánh mắt Hứa Uyển Tâm sắc lạnh cười lớn như kẻ tâm thần:
- Haha… Cho mày chết.
Vi An ôm lấy cánh tay mình, mặt mày nhăn nhó nhìn vết xước trên tay. Khi Hứa Uyển Tâm lần nữa giơ giày cao gót lên cao muốn đập vào người Vi An nhân lúc cô không chú ý thì Phương Tiểu Thanh ở một bên đã vội lên tiếng nhắc nhở cô:
- Vi An. Cẩn thận.
Hứa Vi An ngẩng đầu nhìn lên đồng thời lùi nhanh bước chân về phía sau để tránh, nhưng cả người cô lại va phải thứ gì đó khiến hai chân không thể đứng vững. Khi đầu gối Vi An hơi khụy xuống, cả người cô liền được vòng tay cứng cáp đỡ lấy, Hứa Uyển Tâm chưa hoàn thành xong ý đồ thì đã bị người đàn ông đứng bên cạnh Vi An giơ chân đá một cước vào bụng nằm sõng soài ra đất. Cô ta đau đớn kêu lên:
- A…