ĐOẠN 17
Hứa Uyển Tâm nhếch miệng cười khẩy, đắc ý nhìn Vi An chới với trong hồ nước. Cô ta đứng trên bờ, chửi rủa Vi An:
- Cho mày chết. Đáng đời.
- …
- Để xem mày còn vênh váo, khinh thường mẹ con tao nữa không.
Thấy Vi An ra sức ngóc đầu kêu cứu, Hứa Uyển Tâm khoanh tay trước ngực đứng cười khoái chí. Ở phía xa mọi người vẫn không hay biết gì, để tránh mọi người bắt gặp hành động xấu xa của cô ta, Hứa Uyển Tâm liền xoay người tính bỏ đi. Nhưng khi cô ta vừa quay đầu, thì trông thấy bóng dáng Hứa Thành Quân đang đi về phía này.
Không kịp tránh mặt, Hứa Uyển Tâm lập tức nhảy xuống hồ, vờ như mình cũng bị rơi xuống nước. Đáng ghét hơn là cô ta cố tình dìm đầu Vi An xuống, khi Thành Quân gần tới, cô ta ngóng đầu lên gào lớn:
- Cứu… cứu với…
- …
- Có ai không?.. Cứu…
Nghe tiếng người kêu cứu, Hứa Thành Quân chạy vội đến bên hồ, thấy em gái và Hứa Uyển Tâm đang quấn lấy nhau, Vi An yếu thế bị chìm sâu dưới nước, còn Uyển Tâm ngụp lặn trên mặt nước, anh không một giây chần chừ lập tức nhảy xuống cứu em gái.
Cả ba vật lộn dưới hồ nước, Hứa Uyển Tâm thuận thế lúc Thành Quân đang tách cô ta và Vi An ra thì nhảy bổ vào người Thành Quân, ôm ngang hông anh bơi tách xa Vi An. Miệng không ngừng nới đứt đoạn:
- Cứu… anh Quân… cứu em với…
- Tránh ra.
- Đừng đẩy em… em sợ lắm…
- TRÁNH RA. Vi An… Vi An…
Thành Quân cố gắng đẩy Hứa Uyển Tâm ra để bơi đến cạnh em gái nhưng cứ nhích được một khoảng thì cô ta lại ra sức ghì lấy người anh. Hai chân hai tay Uyển Tâm quắp chặt Thành Quân, hoàn toàn biến anh trở thành cái phao cho cô ta tì vào ngoi lên.
Đầu Vi An mỗi lúc chìm xuống, nước lọt vào mũi và cổ họng khiến cô không thể nói được, mồm sặc sủa nước, l*иg ngực đau đớn như muốn nổ tung ra. Không thở được nên Vi An càng thêm hoảng loạn, chân đạp tứ tung loạn xạ, vùng vẫy muốn trồi lên mặt nước.
Cứ như thế sức lực của Vi An dần yếu đi, ban đầu còn nghe được tiếng của Thành Quân nhưng sau đó hai tai bắt đầu ù đặc, ngoài tiếng ọc ọc từ miệng mình ra thì không nghe thấy gì nữa.
Khi cả người Vi An gần như chìm hẳn xuống, sắp ngất đi thì từ trên bờ một thân hình cao lớn phóng thẳng xuống, ôm lấy Vi An từ đằng sau ngoi lên mặt nước. Dương Thiên Vũ nhanh chóng bế cô lên bờ, một tay đỡ lấy thân thể yếu ớt đã ướt sũng của cô, một tay vỗ nhẹ vào má Vi An gọi:
- Vi An… Vi An…
Hai mắt Vi An cay xè, ho sặc sụa, Thiên Vũ vỗ nhè nhẹ vào lưng cô giúp nước đi ra ngoài. Lúc sau Vi An mới bình tĩnh hít thở lại được, nhìn đầu tóc Thiên Vũ ướt sũng đang ngồi trước mặt mình, cô bổ nhào vào lòng anh, khóc lóc:
- Thiên Vũ… Thiên Vũ…
Quên đi việc phải giữ khoảng cách với Vi An, Dương Thiên Vũ ngồi im để mặc cho cô ôm lấy mình, anh trấn an cô:
- Không sao nữa rồi. Lên bờ rồi.
- Huhu…
- Có đau ở đâu không? Thở đều chưa?
- Không sao… chỉ sợ thôi…
Dương Thiên Vũ nhặt chiếc áo vest mình vừa cởi vất ở dưới đất khoác lên người cho Vi An. Cô ngoan ngoãn lép vào ngực anh như một con mèo nhỏ, cảm nhận sự an toàn mà Thiên Vũ mang lại. Bất giác trong lòng trào dâng một loại cảm giác khó nói thành lời, Vi An chỉ biết giây phút này cô không muốn buông Thiên Vũ ra, cho dù trước đó có từng kì thị nhau, đấu đá nhau thì lúc này cũng chẳng để ý đến những mẫu thuẫn trước đây nữa.
Trước giờ, ngoài bà ngoại và Thành Quân ra thì có lẽ Dương Thiên Vũ là người đầu tiên khiến cô có sự tin tưởng, an toàn và muốn dựa dẫm. Về phần Thiên Vũ, anh vẫn luôn giữ né tránh sự đυ.ng chạm với phái nữ là thế vậy mà không hiểu sao lại có thể ngồi im cho Vi An ôm mình. Anh nghĩ… chắc vì Vi An là em gái của Thành Quân nên anh cũng đã coi cô như em gái của mình, Vi An gặp nạn anh cần phải bảo vệ cô thay bạn thân.
Bấy giờ, thấy Vi An đã an toàn, Hứa Uyển Tâm hậm hực buông lỏng Thành Quân cùng anh ấy leo lên bờ. Hứa Thành Quân ngồi xuống bên cạnh em gái, lo lắng hỏi:
- Vi An, em có sao không?
Nghe tiếng anh trai, Vi An rời khỏi khuôn ngực của Thiên Vũ, cô ngã vào lòng Thành Quân, nức nở khóc lớn:
- Anh… anh… em sợ lắm…
- Không sao nữa rồi. Có anh ở đây không sao nữa rồi.
- Huhu…
- Nói cho anh biết, sao lại ngã xuống hồ?
Biết chắc khi Hứa Thành Quân nhận được câu trả lời từ chỗ Vi An, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã đẩy cô ta xuống hồ. Thế nên nhân lúc anh em Vi An không để ý, Hứa Uyển Tâm lén lùi về sau định bỏ đi. Nhưng vừa rồi khi Thành Quân nhảy xuống hồ cùng tiếng gọi em gái đã đánh động mọi người ở phía xa, vì vậy họ đã kéo nhau đến đây nghe ngóng.
Khi Hứa Uyển Tâm lùi ra sau thì đυ.ng trúng Phương Tiểu Thanh, cô ấy nghi ngờ Vi An rơi xuống hồ là có liên quan đến Uyển Tâm nên chặn cô ta lại:
- Muốn đi đâu thế em?
- Tôi… tôi phải về thay quần áo. Váy tôi ướt hết rồi. Chị không thấy sao còn hỏi?
- Cứ từ từ đã. Chị gái em còn đang hoảng sợ, em không có lấy một lời hỏi thăm mà muốn về là sao?
Vi An ngồi thẳng dậy, chỉ tay về Hứa Uyển Tâm, căm hận nói:
- Anh. Là nó đẩy em xuống hồ. Nó còn ghì đầu em xuống không cho em ngoi lên.
Hứa Uyển Tâm vội vàng xua tay, lắc đầu lia lịa trước ánh mắt của rất nhiều người đang nhìn cô ta. Uyển Tâm cãi trắng cãi trợn:
- Chị đừng có vu khống. Tôi không đẩy chị. Là chị mải chụp ảnh nên trượt chân ngã xuống hồ, đâu liên quan gì đến tôi. Tôi đã có lòng tốt nhảy xuống cứu chị mà chị còn vu vạ cho tôi là sao?
Hứa Thành Quân đứng bật dậy, không nể tình cô ta là em gái hay đang ở trước mặt rất nhiều người mà vung tay tát thẳng mặt Hứa Uyển Tâm một lực rất mạnh, khiến khóe môi cô ta rỉ máu.
Hứa Uyển Tâm loạng choạng đứng không vững, cô ta đưa tay ôm lấy má, phẫn nộ gào lên:
- Anh dám đánh tôi?
- Mày là cái thá gì mà tao không dám đánh? Tao đã cảnh cáo mày không được động đến Vi An, có phải mày điếc rồi không? Mày nghĩ mày chối bỏ trách nhiệm thì mọi người tin mày à? Vừa rồi ở dưới hồ, mày còn cố tình kìm chân tao lại không để tao cứu Vi An. Nếu Thiên Vũ không đến kịp, em tao xảy ra chuyện gì thì mẹ con mày cứ đợi mà chết chung với nhau đi.
Hứa Uyển Tâm nghiến răng nghiến lợi lườm Thành Quân, buông lời khinh miệt:
- Đồ hèn. Đánh con gái không biết nhục.
- Riêng cái loại mày tao có đánh chết cũng không ai bảo tao là thằng hèn.
- Anh…
- Ăn không nói có nữa tao tát cho lệch hàm đừng kêu.
Xét về vai vế, Hứa Thành Quân là anh trai của cô ta, thế nên việc anh đánh Hứa Uyển Tâm chỉ xem như đang dạy bảo đứa em gái xấc xược, hỗn láo mà thôi, sẽ chẳng ai buông lời phê bình đến anh cả. Nhưng dẫu sao Thành Quân cũng là Tổng giám đốc của Hứa Dương, Phó tổng của HM, mọi hành động của anh đều có người để mắt đến, Phương Tiểu Thanh muốn giữ hình tượng cho anh nên đã đi tới bên cạnh nhắc nhở:
- Anh Quân, mặc kệ con nhỏ này đi. Hôm nay là kỷ niệm của Tập đoàn Win, đừng để mọi người bới móc đời tư của anh em anh. Tha cho nó trước đã, lúc khác tính sổ cũng không muộn. Váy Vi An ướt hết rồi, cần phải thay bộ đồ mới nếu không sẽ ốm mất.
Vi An vịn vào cánh tay của Thiên Vũ, cô đứng dậy khuyên anh trai:
- Anh, em muốn đi thay đồ. Chuyện hôm nay khi khác chúng ta đòi nó cả vốn lẫn lãi.
Hứa Thành Quân nhìn em gái bằng ánh mắt dìu dịu chất chứa có sự thương xót, nói giọng trầm thấp:
- Ừ. Để Tiểu Thanh đưa em đi thay đồ.
- Vâng.
Nói rồi, Phương Tiểu Thanh đón Vi An từ chỗ Thiên Vũ, cô ấy dìu cô đi trước, Thành Quân và Thiên Vũ đi sau, những rắc rối còn lại trợ lý Hải thay Thiên Vũ dọn dẹp và không quên tiễn vị khách không mời chuyên đi phá đám - Hứa Uyển Tâm.
Khi đến phòng thay đồ đã tránh đi qua khu vực tiếp khách nhưng ông bà Dương và Hoàng Khôi vẫn vô tình nhìn thấy Thiên Vũ, Thành Quân và Vi An cả người ướt sũng. Bà Dương và Hoàng Khôi vội đi đến hỏi chuyện:
- Sao mấy đứa hết người thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Vũ trả lời:
- Vi An bị ngã xuống hồ nên bọn con nhảy xuống cứu, không có chuyện gì đâu mẹ.
Bà Dương tiến lại nắm tay Vi An, ân cần nói:
- Sao lại bất cẩn như vậy chứ? Có bị thương gì không?
- Cháu không sao ạ.
- Vậy mau đi thay đồ đi kẻo nước ngấm vào người ốm mất.
- Dạ.
- Để bác bảo người chuẩn bị đồ mới cho 3 đứa.
- Anh Thiên Vũ nói thư ký đi mua rồi ạ.
- À, ừ. Thế mấy đứa lên trên đi.
- Vâng.
Trong phòng thay đồ của nữ, sau khi thay sang chiếc váy mới, Phương Tiểu Thanh giúp Vi An sấy khô tóc. Thấy cô ngồi bần thần đang suy nghĩ chuyện gì đó, Tiểu Thanh tò mò hỏi:
- Sao vậy? Đang nghĩ gì thế? Có thể chia sẻ cùng chị không?
- Không có gì.
- Hãy còn cay cú con nhỏ Uyển Tâm hả?
- Ừm. Nó như con điên đấy, cứ ám em mãi. Đúng là mặt dày, không biết nhục trước tin dồn hay sao mà còn dám vác mặt đến tận đây. Mấy hôm trước ở công ty, nó thấy Thiên Vũ ở đâu là lại nấn ná muốn đến gần. Nhìn ngứa cả mắt.
- Sao bất cẩn để nó đẩy ngã xuống hồ thế? Lần sau phải chú ý nhé, không cho nó có cơ hội bắt nạt em nữa.
- Vâng. Nó sẽ không có lần sau đâu. Vừa rồi bị anh Quân đánh chắc đau phải biết, chảy máu cơ mà. Kiểu gì nó cũng về mách với bố cho xem.
- Ừ. Đau là cái chắc rồi. Mắt đỏ sòng sọc trực khóc mà. Còn nữa, nó mê anh Vũ như điếu đổ, thấy anh ấy cứu em chắc tức muốn chết.
Nhắc đến Dương Thiên Vũ, sắc mắt Vi An chợt trở nên hồng hào. Nhớ ban nãy chủ động ôm Thiên Vũ, Vi An thẹn thùng rũ mi mắt, khẽ cười mỉm. Phương Tiểu Thanh làm diễn viên đã 4 năm, nhìn biểu hiện khác lạ của Vi An thì nhận ra ngay cô có điều bất thường. Tiểu Thanh hỏi:
- Em thích Thiên Vũ à?
Vi An như người chột dạ, giật mình ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh, sau đó vội cụp mi mắt tránh ánh mắt dò xét của Tiểu Thanh. Vi An nói:
- Không. Còn lâu em mới thích Dương Thiên Vũ. Tên mặt lạnh khó ưa đó lúc nào cũng chấp chiếm với em, chả bao giờ chịu nhường em cả. Đàn ông con trai mà nhỏ mọn, ghét còn chẳng hết làm gì có chuyện em thích anh ấy.
- Thật không?
- Thật. Chị không tin thì thôi. Em không muốn nói chuyện với chị nữa.
- Ơ… Chị chỉ hỏi vậy thôi mà.
- Không được nhắc đến Dương Thiên Vũ nữa, tập trung sấy tóc cho em đi.
- Rồi, rồi. Vậy nhắc đến anh Quân nhà em nhé.
- Tùy chị.
Và rồi, miệng thì nói không thích Dương Thiên Vũ nhưng chính Vi An cũng nhận ra mình dường như đã có cảm giác với anh. Mặc kệ Phương Tiểu Thanh nói về Thành Quân còn trong đầu cô chỉ hình dung ra mỗi bóng hình của Thiên Vũ. Cô nhớ lại khoảng thời gian trước đây, từ việc hiểu lầm anh cho đến khi trở thành bạn bè, dù đấu khẩu nhưng đó không phải là thù ghét giống như lần đầu tiên gặp mặt nữa. Nói chung cảm giác của cô đối với anh đã dần thay đổi theo từng ngày mà cho đến hôm nay cô mới nhận ra rõ rệt.