Tên truyện: MỘT ĐỜI THƯƠNG YÊU
Tác giả: Nguyễn Vân An
ĐOẠN 12
Trong xe, Vi An giữ im lặng ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, miệng tủm tỉm cười khi nghĩ lại biểu cảm méo mó vừa rồi của Hứa Uyển Tâm. Nay không phải lần đầu cô ta xin đi nhờ xe với Thiên Vũ, nhưng dù bị anh từ chối bao nhiêu thì lần sau cô ta vẫn tiếp tục. Trên dưới công ty ai ai cũng biết Uyển Tâm thích Thiên Vũ nhưng không được anh đáp lại, vậy mà vẫn mặt dày đeo bám, không biết xấu hổ.
Tầm nhìn của Dương Thiên Vũ luôn hướng về phía trước, tưởng như anh rất tập trung lái xe nhưng lại biết Vi An đang cười đắc ý. Giọng anh trầm ấm vang lên đánh tan sự im lặng nãy giờ:
- Cô có vẻ sung sướиɠ khi chọc tức được Hứa Uyển Tâm nhỉ?
- Đương nhiên.
- Dù sao cô ta cũng là em gái cùng bố khác mẹ với cô, đâu cần thiết phải ghét nhau đến thế.
Vi An nhìn Thiên Vũ đáp:
- Nó có coi tôi là chị đâu. Mẹ con nó suốt ngày chỉ nghĩ cách hại anh em tôi, nói xấu anh em tôi trước mặt bố để ông ấy ghét chúng tôi. Nếu bố không lấy Tô Hoài Thu thì hồi nhỏ anh em tôi đã được sống an yên rồi, chứ không phải là ngày ngày bị bà ta bấu véo, đánh đá đâu, còn không cho chúng tôi ăn lo.
- Tôi thấy Thành Quân dẫu không ưa Hứa Uyển Tâm thì cũng chẳng tỏ rõ thái độ như cô ở trước mặt mọi người. Không thích thì bơ đi là được rồi, tránh việc khó chịu trong người. Cãi nhau mà bị cánh nhà báo bắt gặp sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô trước công chúng.
- Anh tưởng tôi muốn tiếp chuyện với nó à? Là nó gây sự với tôi trước nên tôi mới phải nói, không nó nghĩ tôi sợ nó. Còn nữa, tôi chẳng việc gì phải che giấu là mình ghét nó cả, ai ở ví trí của tôi đều sẽ hiểu thôi. Không hai mặt như nó, lên mạng giả vờ đáng thương, thần tượng tôi, ngoài đời thì chửi rủa tôi.
- Chuyện riêng trong gia đình bớt để người khác chú ý đến là tốt nhất.
- Tôi biết mình đang làm gì, không cần anh nhắc.
Vi An có Hứa Thành Quân ở sau hậu thuẫn cho nên con đường cô đi trong giới showbiz đều trải hoa hồng. Cô không cần lấy lòng ai, không cần tìm kim chủ, việc của cô chỉ là cống hiến hết mình với công việc mà cô yêu thích còn những chuyện khác đã có anh trai thay cô lo liệu.
Dương Thiên Vũ không nói gì nữa vì anh biết có góp ý thì Vi An cũng chẳng để vào tai, có khi hai bên bất đồng lại cãi nhau. Cho nên cuộc sống của cô do cô tự làm chủ, anh không phải anh trai, càng không có mối quan hệ thân thiết với cô nên sướиɠ khổ ra sao là do cô chọn.
Khi đi qua cửa hàng bán kem, Vi An muốn ăn nên bảo Thiên Vũ dừng xe. Anh ở bên ngoài đợi cô một lúc rất lâu mới thấy cô đi ra, nhưng Vi An chưa lên xe ngay mà chạy sang cửa hàng tiện lợi gần đó, mua thêm một ít đồ.
Lúc sau, hai tay Vi An xách túi đồ, Thiên Vũ giúp cô mở cửa xe, thấy cô chỉ mua hai suất thì hỏi:
- Nhà cô ba người mà cô mua có hai suất kem?
- Tôi mua cho tôi và anh đấy chứ. Bà ngoại không thích ăn kem, còn nếu mua cho anh Quân mang về đến sẽ chảy ra mất ngon. Với lại anh em tôi mới ăn cùng nhau mấy hôm trước rồi. Đây, phần của anh đây, công anh đưa tôi về đó.
Vi An đưa kem dừa ra trước mặt Thiên Vũ đợi anh cầm lấy. Dương Thiên Vũ lắc đầu bảo:
- Tôi không ăn, cô ăn một mình đi.
- Không. Tôi có lòng tốt mua cho anh, anh phải ăn.
- Đã nói là không ăn. Cô lắm chuyện thế nhỉ.
- Tôi làm sao mà anh bảo tôi lắm chuyện? Mời anh ăn kem cũng là lắm chuyện à?
- Muốn ăn thì ăn một mình đi, không cần mời tôi.
Nói rồi, Dương Thiên Vũ khởi động xe phóng đi, trong khi Vi An còn chưa kịp cài dây an toàn. Cô hậm hực nhìn anh chừng mấy giây, sau đó quay đi ngồi ăn một mình. Về đến nhà liền xuống xe ngay mà không hề nói với anh tiếng nào.
Bước vào phòng khách, thấy bà đang ngồi đọc sách, Vi An cất tiếng chào bà:
- Bà, cháu về rồi ạ.
- Ừ.
Bà ngoại ngẩng đầu nhìn đến cô, thấy sắc mặt Vi An không tươi tắn như ngày thường thì hỏi:
- Sao thế? Đi làm mệt lắm à?
- Không ạ. Cháu có mua nguyên liệu nấu cháo hạt sen, bà đợi cháu tắm xong sẽ nấu cho bà nhé.
- Có giúp việc làm được rồi, cháu tắm rồi nghỉ ngơi đi, khi nào Quân về thì mình ăn tối.
- Lâu rồi cháu không vào bếp nấu cho bà ăn, hôm nay cứ để cháu gái bà làm ạ.
Bà mỉm cười hiền hậu, khẽ gật đầu:
- Được rồi. Bà đợi cháo hạt sen của Vi An.
- Dạ.
Nếu cuộc sống của ba bà cháu cứ bình yên trôi qua từng ngày thì tốt biết mấy, nhưng những tháng ngày vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu khi Vi An ngày càng nổi tiếng.
Nửa tháng sau, Hứa Uyển Tâm úp úp mở mở đăng lên mạng xã hội về việc cô ta đang thích một người có tên viết tắt là V làm chung công ty. Không cần phải nói rõ thì trên dưới Hứa Dương ai ai cũng biết Hứa Uyển Tâm đang ám chỉ đến Dương Thiên Vũ, nhưng anh lại tỏ ra không quan tâm mà chỉ cảm thấy cô ta quá ẫu trĩ.
Mục đích của Hứa Uyển Tâm không phải là chứng minh cho Thiên Vũ biết cô ta rất thích anh mà muốn phóng viên theo dõi chụp được những khoảnh khắc thân mật cô ta cố tình tạo ra khi ở gần Thiên Vũ, sau đó sẽ từng bước tiến tới dự tính của mình.
Một hôm, Hứa Uyển Tâm biết tin Thiên Vũ đi gặp đối tác ở Khách sạn X, cô ta liền theo tới đó còn nhờ mẹ gọi báo tin cho phóng viên để bọn họ tới chụp ảnh, nhằm cho mọi người biết rằng giữa anh và cô ta không phải là mối quan hệ bình thường. Nhưng Hứa Uyển Tâm không ngờ, kế hoạch của mình lại bị Vi An nghe được khi cô ta nói chuyện với mẹ trong nhà vệ sinh.
Khi biết Hứa Uyển Tâm muốn lừa Thiên Vũ về phòng khách sạn, cô đã gọi điện nhằm báo với anh, nhưng Dương Thiên Vũ đang bàn công việc nên để điện thoại chế độ im lặng không biết rằng Vi An gọi cho mình. Gọi 5 – 6 cuộc không được Vi An đành để lại tin nhắn cho anh rồi cũng lái xe đến khách sạn xem kịch của cô em gái.
Sau khi xong việc, Dương Thiên Vũ mở điện thoại lên liền đọc được nội dung Vi An gửi, anh khẽ mỉm cười vì trước đó đã đoán ra Hứa Uyển Tâm muốn làm gì, mà kể cho không biết anh cũng không dễ để cô ta lừa. Có điều, một kẻ không biết thân biết phận như Hứa Uyển Tâm, anh cần phải dạy cho cô ta một bài học, vừa là để cô ta thôi ý định với anh, vừa là… thay bạn tốt dạy dỗ em gái hư hỏng.
Dương Thiên Vũ gửi tin nhắn cho Vi An, nhờ cô chuẩn bị giúp anh một số việc.
Đối tác đi chưa lâu thì Hứa Uyển Tâm xuất hiện, cô ta vờ như vô tình gặp Dương Thiên Vũ, vui mừng reo lên:
- Anh Thiên Vũ, anh đến ăn tối ạ?
Thiên Vũ cười nhạt đáp:
- Ừ. Tôi đi gặp đối tác, họ vừa về rồi.
- Vâng. Em cũng đến đây ăn tối nhưng là một mình. Nếu anh không bận, có thể ngồi cùng em được không?
- Được thôi. Nếu cô muốn, dù sao tôi cũng chưa ăn nhiều, mới chỉ uống thôi.
- Dạ.
Không ngờ Dương Thiên Vũ đồng ý ngay, Hứa Uyển Tâm vui sướиɠ trong lòng. Hai bên ăn uống, trò chuyện khoảng 15 phút thì Hứa Uyển Tâm giả vờ chóng mặt, Thiên Vũ biết mục đích của cô ta nên phối hợp diễn theo, đứng dậy bước đến bên Uyển Tâm, giọng đầy vẻ quan tâm hỏi han:
- Sao thế? Cô thấy trong người không được khỏe à?
- Vâng. Em cũng không biết sao nữa, tự nhiên thấy hơi chóng mặt.
- Hay do rượu này mạnh quá nên say rồi?
- Không ạ. Nhưng đầu óc cứ choáng váng, nhìn gì cũng thấy xoay vòng vòng.
Nói đến đây, người Hứa Uyển Tâm nghiêng ngả tựa đầu vào lòng Thiên Vũ. Anh ghét cảm giác phải động chạm với cô ta nhưng vẫn cố nhịn để không đẩy ra. Thấy thế, Hứa Uyển Tâm được đà vòng tay ôm ngang eo anh, Thiên Vũ chủ động đề cập:
- Tầng trên của Khách sạn là phòng nghỉ, nếu trong người không khỏe thì tôi đưa cô lên đó nghỉ ngơi, khi nào đỡ thì về. Cô thấy sao?
Hứa Uyển Tâm làm bộ e ngại, hỏi lại anh:
- Như thế có tiện không ạ? Em sợ ngày mai lại có tin đồn không hay cho anh?
- Có sao đâu, mấy nay tin đồn nhiều tôi cũng quen rồi. Để tôi đỡ cô đi.
- Dạ… Vậy em xin phép được làm phiền anh ạ.
- Không sao.
Dương Thiên Vũ dìu Hứa Uyển Tâm lên phòng, tận tình đỡ cô ta lên giường, đắp chăn giúp cô ta. Anh ngồi bên cạnh giường ôn tồn hỏi:
- Có cần gọi người nhà cô đến đón không?
Hứa Uyển Tâm lập tức ngăn lại:
- Không, không ạ. Em nằm nghĩ một lát đỡ chóng mắt sẽ về ạ.
- Được không?
- Được ạ.
- Sao cô đến đây một mình, người nhà cô không ai đi cùng à?
- Không ạ. Lúc đầu em có hẹn với bạn, nhưng bạn em có việc đột xuất nên không đến nữa. Khi em tính về thì gặp anh nên mời anh ăn cùng luôn ạ.
- Oh… trùng hợp thật.
- Chắc là chúng ta có duyên đó.
- Ừ. Duyên.
Dương Thiên Vũ đứng dậy rót cho Hứa Uyển Tâm một ly nước trắng, cô ta vui vẻ nhận lấy uống hết sạch, sau đó nắm lấy tay Thiên Vũ bày tỏ tình cảm:
- Anh Thiên Vũ, em rất thích anh. Anh cho em cơ hội trở thành người yêu anh nhé.
- Yêu tôi không được gì đâu. Cô thì trẻ, còn tôi già so với cô rồi, chúng ta hơn nhau 10 tuổi đấy.
- Tình yêu đâu quan trọng tuổi tác ạ. Với cả nhìn anh trẻ lắm đó.
- Vậy à? Tôi xấu tính lắm, không như vẻ bề ngoài tôi hay bộc lộ cho mọi người thấy đâu.
- Không sao. Em thích anh nên dù là ưu điểm hay khuyết điểm em đều thích cả.
- Ừ.
Hứa Uyển Tâm nhìn thẳng vào mắt Dương Thiên Vũ, cô ta hỏi:
- Tối nay anh ở lại đây với em được không? Em không muốn về nhà.
- Không sợ bố mẹ lo à?
- Không. Chỉ cần anh đồng ý, em sẽ gọi nói với bố mẹ là ngủ ở nhà bạn.
- Được thôi. Tôi về nhà cũng chỉ ngủ một mình, ở lại đây có người tâm sự đỡ cô đơn.
Ban đầu Hứa Uyển Tâm dự định khi ngồi cùng bàn dùng bữa với Dương Thiên Vũ nếu anh cứ nhất quyết lạnh nhạt, xa cách, cô ta sẽ bỏ thuốc anh. Nhưng ngờ đâu tính nết anh khác hẳn ngày thường, không những nói nhiều mà còn đáp ứng yêu cầu của cô ta. Hứa Uyển Tâm cho rằng, vẻ lạnh lùng ngày thường của Thiên Vũ chỉ là phô ra cho mọi người thấy, còn khi chỉ riêng có hai người, trước sự mời gọi của con gái thì không người đàn ông nào từ chối cả, nhất là khi trong người đã có men rượu và Dương Thiên Vũ cũng không ngoại lệ.
Hứa Uyển Tâm vui sướиɠ ôm trầm Thiên Vũ, cô ta ngẩng đầu muốn hôn anh nhưng Thiên Vũ né tránh, anh nói:
- Em hết chóng mặt rồi à?
- Đỡ hơn một chút thôi à, lát nữa sẽ khỏi hẳn thôi.
- Ừ. Đợi khỏi hẳn thì đi tắm đi, để tôi chuẩn bị nước cho.
- Vâng.
Dương Thiên Vũ vào trong phòng tắm, anh khóa trái cửa lại đứng trong đó một lúc chỉ để hỏi Vi An đã chuẩn bị xong chưa, khi đã xác định mọi thứ đều ok thì mới ra ngoài. Anh cố ý cởi phanh cúc áo, vẩy ít nước lên ngực làm ướt tóc sau đó ra ngoài. Hứa Uyển Tâm thấy anh ra liền bước xuống giường chuẩn bị đi tắm, cô ta nói với anh:
- Chờ em một lát, em tắm nhanh thôi.
- Ừ.
Dương Thiên Vũ phải thừa nhận Hứa Uyển Tâm đã dốt còn thích tỏ ra nguy hiểm, 17 tuổi còn quá non nớt để bày mưu tính kế với người đã lăn lộn ngoài thương trường nhiều năm như anh. Hơn nữa, cô ta rất dễ tin người nên bị lừa cũng dễ hiểu, anh đoán, nếu không có người mẹ Tô Hoài Thu thì cô ta vĩnh viễn cũng không dám lên mặt với Vi An.
Hứa Uyển Tâm tắm rất nhanh, khi cô ta ra ngoại điện sang trong phòng đã đổi thành đèn ngủ màu vang huyền ảo, người trên giường nằm quay lưng về phía cô ta. Hứa Uyển Tâm nhẹ nhàng cởi bỏ khăn tắm, bước lên giường nằm xuống bên cạnh Thiên Vũ, cả người trần như nhộng áp sát vào tấm lưng trần của người đàn ông, cô ta vòng tay ôm ngang eo anh thủ thỉ:
- Anh Thiên Vũ, chúng ta đi ngủ thôi.
Khi người đàn ông xoay người lại leo lên trên người Hứa Uyển Tâm cũng là lúc cánh cửa phòng bật mở, đèn điện trong phòng sáng choang, bên ngoài có rất nhiều người xông vào, trên tay người nào người nấy đều đang cầm máy ảnh nháy liên tục.
Hứa Uyển Tâm thất kinh đưa tay che chắn máy ảnh của đám phóng viên. Vừa rồi trong lúc Thiên Vũ ở phòng tắm, cô ta đã nhắn tin cho mẹ bảo phóng viên không cần chụp ảnh nữa vì cô ta không muốn chuyện tốt của mình bị cắt ngang. Nhưng giờ phút này không hiểu sao phóng viên lại có mặt ở đây và đáng kinh ngạc hơn nữa khi cô ta nhận người đang ở trên giường với mình không phải Dương Thiên Vũ mà là một người đàn ông xa lạ cô ta chưa từng thấy mặt.