Mình Từng Yêu Thương

Chương 17: Lê Hải Đăng

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, người đàn ông đó đã lập tức quay lại nhìn tôi. Anh ta khá là đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt đen sáng như sao, nếu đem so anh ta với anh thầy của tôi thì cũng ngang tài ngang sức, đẹp trai không kém gì nhau.

Anh ta thấy tôi nhìn mãi, liền bảo:

- Nhìn đủ chưa thế?

Tôi lúng túng lập tức thu hồi lại ánh mắt của mình:

- À, em xin lỗi ạ, anh cho em vào với.

- Ừ.

Anh ta đứng sang một bên nhường cho tôi đi vào bên trong phòng, đi được hai bước anh ta lên tiếng:

- Khoan đã.

Nghe vậy tôi lập tức dừng bước quay lại nhìn anh ta:

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Em là sinh viên thực tập: Nguyễn Thùy Linh?

- Vâng ạ.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi hơi khó hiểu, giống như đang tỉ mỉ quan sát đánh giá tôi vậy, anh ta nói:

- Đi thực tập mà đến công ty đúng giờ quá nhỉ?

Không phải là tôi đến đúng giờ như anh ta nói, mà là đến muộn hơn mười năm phút, bình thường tôi đều đến sớm nhất hơn mười phút trước giờ vào làm, nhưng vì hôm qua bị anh thầy hành cho một trận sáng nay phải cố lắm tôi mới có thể bò dậy đến đây, còn tưởng rằng hôm nay mình đã phải xin nghỉ rồi cơ.

Thấy anh ta nói ý như vậy, tôi hơi cúi đầu, lí nhí trong họng nói tiếng “xin lỗi”. Tôi còn tưởng sẽ bị nói móc thêm vài câu nữa cơ, ai ngờ anh ta lại dùng giọng điệu quan tâm hỏi tôi:

- Thực tập thời gian qua có vấn đề gì không?

Tôi không biết anh ta là ai, không biết tại anh ta lại biết tôi tên Linh, càng không biết tại sao anh ta lại hỏi tôi như vậy. Đang định trả lời câu hỏi của anh ta thì một chị đi đến, lịch sự bảo anh ta:

- Tổng giám đốc, bạn anh đang đợi ở phòng ạ.

Nghe chị ấy gọi anh ta là Tổng giám đốc, tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh ta như không thể tin được rằng người đứng trước mắt tôi, hỏi tôi nãy giờ lại là Tổng giám đốc Lê Hải Đăng đây sao? Chẳng tránh sao anh ta lại biết tôi là sinh viên thực tập.

Ôi má ơi, thực tập gần ba tuần rồi nay mới được biết đến gương mặt trong truyền thuyết được các anh chị của phòng kinh doanh ca tụng đây sao?

Anh ta quay qua nói với chị kia:

- Pha một ly café sữa ấm cho cô ấy đi, bảo cô ấy đợi tôi hai phút.

- Vâng.

Sau khi chị kia rời đi, Lê Hải Đăng quay lại bảo với trưởng phòng kinh doanh:

- Những gì tôi nói chắc mọi người cũng hiểu cả rồi chứ?

- Vâng.

- Được rồi, làm việc đi.

Nói xong anh Đăng cũng rời đi, tôi đứng ngơ ngác nhìn theo bóng anh ta xa gần rồi mới trở về vị trí của mình, tiếp tục công việc như ngày thường.

Lạ một lỗi là hôm nay mọi người trong phòng kinh doanh nhiệt tình với tôi hơn ngày thường, ai nấy cũng đều vui vẻ hướng dẫn tôi phải tìm hiểu những gì, dạy tôi từ những cái nhỏ nhíu đến những cái khó học nhất. Số liệu tôi cần để làm báo cáo cô trưởng phòng cũng đưa cho tôi, còn bảo tôi cứ về xem trước, nếu có gì không hiểu có thể hỏi cô ấy bất cứ lúc nào.

Rời khỏi công ty, tôi mang theo tầm trạng khó hiểu về nhà. Đến bữa ăn, Hiếu thấy tôi cứ chọc đũa vào bát mà không ăn, anh liền hỏi:

- Sao thế, hôm nay đến công ty có vấn đề gì sao?

- Không có gì ạ.

- Vậy sao không ăn đi, cứ cắm đũa mãi thế?

- Giờ em ăn nè.

Nói rồi, tôi nhanh chóng ăn xong bữa, dọn dẹp mọi thứ rồi cũng quay về phòng ngủ. Hiếu đang nói chuyện điện thoại với ai, thấy tôi vào anh liền kết thúc câu chuyện với đối phương, nhìn tôi cười.

Ngồi vào bàn học, tôi mở tài liệu hôm nay cô trưởng phòng cho tôi, đưa đến cho Hiếu xem, tiện hỏi anh luôn còn cần phải tìm hiểu, xin thông tin, số liệu của những phần nào nữa, anh nhìn qua thấy mọi thứ đều gần như đầy đủ cho đề tài luận văn của tôi.

Cuối tuần đó, khi tôi vừa đến công ty, cô trưởng phòng bảo tôi lên phòng Tổng giám đốc, anh Đăng có chuyện hỏi. Tôi thật không biết là giữa một con bé thực tập và Tổng giám đốc của một công ty thì có chuyện gì để hỏi. Người hướng dẫn thực tập của tôi ở công ty là cô trưởng phòng, xin dấu đỏ cũng là từ cô ấy, có chuyện gì mà cần phải gặp sếp tổng chứ? Nhưng mà cứ kệ đi, lên xem anh Đăng có chuyện gì, không may làm phật lòng sếp lớn, thời gian tôi đi thực tập coi như công cốc.

Đi đến phòng Tổng giám đốc, tôi vừa giơ tay lên ngõ cửa, người bên trong đã mời vào. Đẩy cửa phòng đi vào, thấy anh Đăng đang ngồi ở bàn chăm chú làm việc, tôi lên tiếng chào hỏi:

- Em chào anh ạ, anh gọi em có chuyện gì không ạ?

Anh Đăng ngẩng đầu nhìn tôi khẽ mỉm cười, khác với gương mặt lạnh lùng nghiêm túc mấy ngày trước tôi gặp, hôm nay anh ấy lại cười với tôi một cách thân thiện đến bất thường như vậy. Tôi có chút không tự nhiên nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, chờ anh ấy nói:

- Ừ, ngồi đi.

- Vâng.

Tôi đi đến ghế sofa ngồi xuống, anh Đăng cũng đứng dậy khỏi bàn làm việc đi đến ngồi đối diện tôi. Không dài dòng nhiều lời, anh ấy vào thẳng vấn đề:

- Từ ngày mai không cần đến đây nữa?

Nghe anh Đăng nói vậy thì tôi hơi bất ngờ, thời gian thực tập của tôi còn ba tuần nữa mới kết thúc, bây giờ lại không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì mà để Tổng giám đốc công ty đuổi mình như vậy, tôi hỏi:

- Tại sao ạ? Em làm gì sai sao ạ?

Trái ngược với thái độ lo lắng của tôi, anh Đăng bình tĩnh giải thích:

- Không có, em đến cũng chỉ muốn xin số liệu làm đồ án thôi mà, tôi cho em là được rồi. Thời gian thực tập tôi vẫn báo đầy đủ cho em, từ ngày mai không cần đến nữa, tập trung vào luận văn đi.

- Dạ?

Tôi như không tin vào những gì mà mình vừa nghe nên mới hỏi lại, cũng không nghĩ mình có thể dễ dàng có số liệu như thế. Tôi vẫn thường hay nghe câu “trên đời này không ai cho không ai cái gì” nên khi thấy có chuyện tốt như vậy thì cũng hơi nghi ngờ. Anh Đăng dường như biết được suy nghĩ của tôi nên anh ấy nói:

- Không cần phải lo lắng, vì em được người quen giới thiệu nên tôi cũng muốn tạo điều kiện tốt nhất cho em. Đợi tôi đóng dấu đỏ và kí tên giúp em là được rồi.

Nhắc đến được người quen giới thiệu, tôi không suy nghĩ gì nhiều liền nhớ ngày đến cô Mai, nếu đã được ưu ái như vậy tôi cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn:

- Dạ! Vậy em cảm ơn anh ạ.

- Ừ, chúc em làm tốt bài luận văn.

- Vâng.

Sau khi lấy được dấu đỏ của Công ty Lê Hải, tôi vui vẻ trở về nhà khoe với Hiếu, nhưng trái ngược với sự vui mừng của tôi thì Hiếu lại dửng dưng một cách kì lạ, anh dường như biết trước được mọi chuyện, không chút bất ngờ. Tôi thấy vậy liền trêu anh:

- Anh thấy em giỏi chưa, đi đâu cũng được người ta yêu mến nè.

- Ừ, người yêu anh đương nhiên phải giỏi rồi.

- Anh không sợ là vì Tổng giám đốc Công ty đó thích em nên mới ưu ái cho em như vậy à?

- Không sợ.

- Tại sao chứ?

- Vì không ai dám yêu người yêu của anh đâu.

Tôi nghe vậy thì không nhịn được cười, anh nói thế chẳng khác nào bảo rằng ngoài anh ra sẽ không có ai yêu tôi nữa à? Nói đùa với anh vậy thôi chứ tôi biết mình không có với tới vị Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai kia đâu, người mà Lê Hải Đăng yêu cũng phải là các tiểu thư con nhà giàu, chứ sao có thể là đứa nghèo kiết xác như tôi được. Vẫn chỉ anh giáo đẹp trai của tôi là nhất, hợp với tôi nhất, không phải đại gia nhưng vẫn là thương yêu tôi, lo cho tôi mọi thứ từ A đến Z. Cả đời này tôi cũng chỉ nguyện ý yêu một mình anh.

Kết thúc thời gian thực tập trước kì hạn ba tuần, tôi có dư giả thời gian để nghỉ ngơi, có nhiều thời gian dành cho Hiếu hơn. Chúng tôi gần đây đều rảnh rỗi nên một tuần anh sẽ đưa tôi ra ngoài chơi hai lần, tình cảm của chúng tôi dành cho đối phương ngày một nhiều hơn. Mà cô gái tên Lan kia lâu này cũng không có thấy cô ấy nhắn tin đến cho anh, nên bản thân tôi cũng yên tâm hơn, dần dần cũng gạt bỏ đi những nỗi lo về mối quan hệ tình cũ nữa.

Gần đến ngày tết, khi tôi chuẩn bị về quê ăn tết, nhưng lại thấy Hiếu hình như không có ý định về nhà. Tôi hỏi anh:

- Anh không về nhà đón tết cùng gia đình sao?

- Không, mấy năm nay anh không có về.

- Sao vậy?

Tôi biết anh và mẹ không được hòa thuận nhưng không nghĩ đến việc ngay cả về nhà ăn bữa cơm sum họp với gia đình cũng không có.

- Từ khi anh đi Mỹ đã không còn đón tết cùng gia đình nữa rồi. Có một lần về nhà mẹ anh cứ nói những chuyện không đâu, nên anh không thích về nữa.

- Dù thế nào thì cũng nên về ăn tết chứ ạ.

- Không cần, anh ở đây đợi em, em lên sớm với anh nhé.

Thấy Hiếu nhất định không chịu về, mà để anh ở lại đây cũng thấy tủi thân, tôi bảo:

- Hay anh về ăn tết cùng gia đình em nhé?

Nghe vậy, vẻ mặt anh lập tức lộ rõ sự vui mừng, anh hỏi lại:

- Được không? Anh sợ bố mẹ em sẽ không thích.

- Không sao đâu, mẹ em tâm lý lắm, anh đừng lo.

- Ừ, vậy anh về quê cùng em.

Ngày hôm đó đã là hai mươi tám tết, tôi gọi điện nói qua với mẹ trước. Lúc đầu mẹ có vẻ ngập ngùng không đông ý, vì dù sao tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp mà đã đưa bạn trai về nhà ra mắt lại còn ăn tết cùng, mẹ sợ những người hàng xóm xung quanh sẽ nói những lời không hay ảnh hưởng đến tương lai của tôi sau này.

Quay ra nhìn gương mặt đang mong chờ của anh mà làm tôi rất thương, tôi muốn anh cùng tôi đón một cái tết bên gia đình, cùng anh ăn một cái tết trọn vẹn.

Tôi không quan tâm hàng xóm sẽ nói gì, họ có nuôi tôi được ngày nào mà có quyền phán xét, dạy tôi phải làm gì cho đúng, tôi chỉ cần bố mẹ đồng ý.

Sau một hồi giải thích cho mẹ hiểu, thuyết phục mẹ, cuối cùng mẹ cũng đồng ý để anh về nhà tôi cùng ăn tết.

Trước khi về Hiếu chở tôi qua Big C mua một ít quà tết, tôi bảo anh không cần phải mua gì đâu vì bố mẹ tôi không để ý chuyện quà cáp, nhưng anh nói lần đầu về ra mắt nhà người yêu lại vào đợt tết không mua sao được.

Thấy anh nói cũng phải, tôi cũng muốn anh được điểm cộng trong mắt bố mẹ, với lại tôi cũng chưa mua được đồ tết cho gia đình, nên cả hai cùng nhau mua ít hộp bánh kẹo.

Ngồi sau xe anh chở, tôi vòng tay ôm eo anh, bao nhiêu gió lạnh anh ngồi trước cản hết cho tôi nên chẳng thấy lạnh tý nào, chỉ thấy bản thân ngập tràn trong tình yêu màu hồng.

Một bàn tay ấm áp của anh bao trọn lấy hai bàn tay lạnh ngắt của tôi, anh hỏi:

- Em lạnh lắm không?

- Không có, tại mùa đông tay chân em cứ lạnh buốt như vậy nên toàn bị hiểu lầm là lạnh trong người thôi.

- Trời lạnh như này mà lại để em ngồi xe máy cùng anh đi gần ba mươi kilomet, em có thấy thiệt thòi không?

Tôi ngồi tựa đầu vào lưng anh, nghe anh nói như vậy thì lập tức lắc đầu, tôi bảo:

- Không thiệt thòi, em thích cảm giác ngồi sau xe anh chở đi khắp thành phố.

Vì ngồi sau tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Hiếu, chỉ nghe được giọng nói của anh, anh cầm tay tôi đưa lên hôn một cái rất lâu, anh bảo:

- Đồ hâm, con gái ai cũng muốn có một người yêu giàu có, lo cho cuộc sống đủ đầy mà. Em không muốn vậy sao?

- Không, em chỉ muốn có anh thôi, sau này chúng ta có thể cùng nhau kiếm thật nhiều tiền mà.

Tôi tin tưởng ở anh và cũng tin tưởng vào sự cố gắng của bản thân trong suốt mấy năm qua sẽ có ngày được đền đáp. Tôi không cần anh giàu sang ra sao, chỉ cần anh mãi yêu thương tôi thật nhiều như thế này tôi đã đủ mãn nguyện rồi. Tiền có thể kiếm nhưng để tìm một người phù hợp mới mình rất khó, mà anh chính là người phù hợp mà lâu nay tôi luôn trông đợi.

Nhưng chẳng hiểu sao, tiền lương giảng viên không cao, tôi cũng chỉ thấy anh nhiều khi bận rộn ôm laptop làm việc vậy mà tiền anh lúc nào cũng đủ dùng đủ tiêu cho hai đứa, chẳng bao giờ thấy anh khó khăn thiếu thốn thứ gì. Những thứ anh mua, không phải là đắt tiền, hàng hiệu nhưng đều là những thứ rất tốt.

- Anh sẽ không để em phải thiệt thòi, tin anh nhé.

- Vâng.

Suốt quãng đường về nhà, chúng tôi cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác. Anh hỏi qua về tính cách của bố mẹ tôi ra sao để khi gặp mặt có thể nhanh chóng ghi điểm trong mắt bố mẹ tôi.