Khi Y Na tỉnh lại, cô cảm thấy vai mình bị đè nặng, cô mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại một bước, ngã xuống đất mà không có điểm tựa.
Cô nhìn lên và thấy một cô gái tóc vàng cao lớn đang đứng trước mặt mình, và nhìn xung quanh trong tiềm thức.
Đây là một khu vườn nhỏ rực rỡ, ngoài cô và cô gái tóc vàng còn có cả chục cô gái trẻ khác trong những bộ quần áo khác nhau đang quan sát họ, xì xào bàn tán.
Cô không khỏi có chút bối rối: chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô gái tóc vàng trước mặt đang mặc một chiếc váy dài màu hồng tím phức tạp và sang trọng, có vẻ ngoài xinh đẹp và vẻ mặt kiêu hãnh, cô ấy nhìn xuống Y Na như một con kiến
và lạnh lùng nói: "Một kẻ thấp hèn cũng vọng tưởng phụng dưỡng Quang Minh thần? Đừng tưởng rằng trên người cô có dòng máu cao quý là có thể che lấp dòng máu nhơ nhuốc kia của cô, lập tức cút ra khỏi đây."
Cô gái tóc vàng lúc này mới dừng lại, từ trong chiếc túi nhỏ xinh xắn treo bên hông lấy ra một đồng tiền vàng, ném đến trước mặt Y Na, giễu cợt nói: “Đồng tiền vàng này đủ để cô sống nửa năm, chờ cô dùng hết liền đến trang viên lấy tiền tiếp, dù sao trước đây cô cùng mẹ cô thường xuyên tới đây xin tiền, tôi cũng đã sớm quen rồi.”
Y Na nhìn cô gái tóc vàng, sau đó nhìn đồng tiền vàng trên mặt đất, lặng lẽ nhặt nó lên và đứng dậy.
Nhìn thấy hành động của Y Na, cô gái tóc vàng ánh mắt càng ngày càng khinh thường.
Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, Y Na hơi giơ tay lên và ném đồng tiền vàng trở lại, đập mạnh vào ngực cô gái tóc vàng rồi lăn xuống đất.
Tuy rằng không biết tình huống lúc trước, nhưng Y Na nhếch môi cười, ngữ khí kiên định cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tôi không cần."
Cô gái tóc vàng sửng sốt một chút, sau đó cả người run lên, chỉ vào Y Na tức giận nói: "Cái gì, cô nói cái gì? Nói lại lần nữa!"
Cô mới gặp Y Na nửa tháng trước, lần đó Y Na đến báo cho cha cô biết tin nữ nhân kia đã chết vì bệnh, lúc đó Y Na cúi đầu không dám nói lời nào, đôi mắt đỏ hoe. hèn nhát dối trá, ai ngờ hôm nay cô ta lại dám đối đầu với cô.
Y Na cười nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không rời đi, nói không chừng Quang Minh Thần có thể sẽ thích tôi phục vụ hơn cô đó?"
"Cô nói nhảm." Cô gái tóc vàng lập tức phản bác lại theo bản năng, "Cô không thể là người được thần linh sủng ái! Quang Minh thần sẽ không ban ân huệ cho kẻ hạ đẳng như cô."
Y Na chậm rãi nói: "Cô không phải Quang Minh thần, làm sao biết hắn sẽ không chiếu cố tôi?"
"Cô. . . " Cô gái tóc vàng không biết tại sao Y Na đột nhiên trở nên hùng hồn như vậy, còn chưa kịp nói cái gì, sau lưng chính đại sảnh cửa mở ra, một vị linh mục trẻ tuổi uy nghiêm cùng một cô gái đang lau nước mắt đi tới.
Vị linh mục chỉ liếc nhìn cô gái tóc vàng và Y Na, rồi nói thẳng thừng, "Tiếp theo, Zoe Zakaraya."
Vẻ mặt của cô gái tóc vàng hơi thay đổi khi nghe những lời đó, cô vội vàng vuốt thẳng váy, tức giận trừng mắt nhìn Y Na rồi đi về phía trước.
Sau khi cô gái tóc vàng, tức là Zoe Zakaraya đi theo vị linh mục vào hội trường, những cô gái vốn im lặng xem đột nhiên bắt đầu xì xào bàn tán.
Y Na cúi đầu và phủi bụi trên người, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Cô mặc một chiếc váy suông màu xanh xám, trông hơi sờn rách, hai tay làm việc nhiều giờ đã chai sạn, da tuy trắng nhưng hơi sần sùi.
Còn hơn chục cô gái trong vườn, tuổi chừng mười lăm đến hai mươi, đứng thành hai, ba, có cô thường dân mặc đồ cũ giống cô, có cô quý tộc mặc đồ lộng lẫy.
Nơi này tựa hồ là tây phương cổ đại nào đó, nhưng có Quang Minh thần cùng các thần khác, đó chính là phương tây huyền huyễn bối cảnh.
Tất nhiên, Quang Minh thần và những người được thần sủng ái cũng có thể là vỏ bọc cho kẻ thống trị điều khiển lòng dân.
Y Na nhớ lại rằng chắc cô ấy đang ngủ trước khi xuyên qua. Ngày mai sẽ là ngày đầu tiên cô ấy đi làm sau khi tốt nghiệp đại học. Công ty mà cô đang làm rất tốt và mức lương hậu hĩnh. Cô ngủ thϊếp đi với hoài bão lớn, nhưng khi thức dậy, cô biết rằng mình đã xuyên không.
Đương nhiên, thân thể sau khi xuyên vào không phải của Y Na, thân thể này thoạt nhìn ước chừng mười tuổi, chiều cao vừa phải, thân hình gầy gò, mái tóc dài màu lam tím xõa xuống eo, đuôi tóc chẻ ngôi và hơi khô một chút.
Cô cũng không có bất kỳ ký ức nào, nhưng thật kỳ diệu, cô có thể hiểu và nói được ngôn ngữ ở đây.