“Ngươi thích nam nhân?”
Lăng Khiêm kinh hô, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin tưởng.
“Đúng vậy! Ta thích nam nhân, nhưng ngươi yên tâm, dù ta thích nam nhân cũng sẽ không nhìn trúng ngươi, đạo lý thỏ khôn không ăn cỏ gần hang ta vẫn hiểu, ngươi không cần khẩn trương như vậy đâu!”
Lăng Vân vỗ vỗ vai Lăng Khiêm như an ủi, nhìn gia hỏa này bị dọa thành dạng gì, sắc mặt trắng bệch, thật đáng thương.
“Ngươi cút, ngươi cút cho ta, nhà ta không có nhi tử như ngươi.”
Lăng Ngạo Thiên tức giận nói, hai chòm râu đều run lên.
“Cha, ngài nghe ta nói đã! Ta không lừa ngài, ta thật sự không lên nối khi đối diện nàng, ngài nhất định phải tin tưởng ta!”
Lăng Vân vội vàng biện hộ. Công chúa Lâm Lang mặt trắng bệch, Lăng Vân nhớ tới câu hoa dung thất sắc trong truyền thuyết. Nếu vị công chúa âm hiểm xảo trá này cứ như vậy mà bị hù chết, vậy thì thù của vị nhân huynh cũng tên Lăng Vân kia đã có thể báo, nể tình hai người cùng tên, Lăng Vân cũng cảm thấy chính mình có trách nhiệm thay trời hành đạo.
“Hỗn trướng.”
Lăng Ngạo Thiên giận dữ hét.
Lăng Vân đầu váng mắt hoa, chỉ hoài nghi lão cha tiện nghi của mình có phải đã từng luyện sư tử hống hay không.
“Cha, ngài nhỏ giọng chút đi, nhi tử ngài sắp điếc rồi, về sau sẽ không thể nghe được ngài ân cần dạy bảo.”
Lăng Vân vẻ mặt đưa đám nói.
“Ngươi cút cho ta, cút càng xa càng tốt.”
Lăng Ngạo Thiên run run ngón tay chỉ vào Lăng Vân, ngữ khí tràn đầy bạo nộ đến sơn vũ dục lai phong mãn lâu (1).
Lăng Vân che miệng, chẳng lẽ, đây là trục xuất khỏi gia môn trong truyền thuyết, quá bi kịch, lúc này cậu nên làm như thế nào đây.
Hạ sách, cậu sẽ làm giống một con chó mặt xệ đáng thương, uốn gối quỳ xuống.
“Cha, ngài tạm tha cho ta lúc này đi, ta cũng không dám nữa.”
Ngoại trừ trường hợp dưới gối nam nhi có hoàng kim, không thể bảo đảm liệu sẽ có tiền lời hoàng kim hay không.
Trung sách, cậu sẽ kiêu căng ngạo mạn mà hừ một cái.
“Đi thì đi, lão bất tử, ai thèm để ý ngươi chứ!”
Ngoại trừ trường hợp nơi này trời xa đất lạ, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Thượng sách, Lăng Vân nhào lên giữ chặt cánh tay Lăng Ngạo Thiên.
“Cha, ngài suy xét lại đi, ngài xem ngài nuôi ta nhiều năm như vậy, ta còn chưa báo đáp ngài, hiện tại ngài đuổi ta đi, một phân tiền ngài cũng không vớt được, ngài không phí công nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy sao? Ngài xem, nếu bây giờ ngài đuổi ta đi, ngài thiệt hại bao nhiêu chứ?”
Công chúa Lâm Lang bật cười, nhưng sau đó lại cảm thấy cười rất không thích hợp, lại bày ra một bộ tiểu thư khuê các.
Lăng Vân chuyển mắt, nhìn vào trên người công chúa Lâm Lang.
“Công chúa, ngài hỗ trợ khuyên nhủ cha ta đi, ngài lớn thành như vậy, cũng chỉ có ta như vậy còn nguyện ý khinh nhờn ngài, nếu ta đi rồi, về sau ngài muốn tìm người khinh nhờn, cũng không còn ai nguyện ý khinh nhờn ngài nữa.”
Lăng Vân vô tội thành khẩn nói.
Sắc mặt công chúa Lâm Lang xanh mét, cánh tay hơi nâng lên.
“Ngươi cái thứ……”
“Ta biết ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, tiêu sái bất quần, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…… Công chúa ngài còn muốn nói cái gì?”
Lăng Vân chớp chớp mắt hỏi.
“Vô sỉ!” (Đồng âm với ‘không răng")
Công chúa Lâm Lang trừng to mắt, phẫn nộ muốn điên mắng.
Lăng Vân mở quạt xếp ra, che miệng mình lại, khiêm tốn nói:
“Công chúa đại nhân, kỳ thật tại hạ có hàm răng, còn là một hàm răng vô cùng xinh đẹp, ngài muốn xem hay không!”
Công chúa Lâm Lang……
Chú giải: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: một câu thơ trong bài thơ “Lầu phía đông thành Hàm Dương” của Hứa Hồn.