Chương 24: Ve vãn
Lạc Vũ ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trên cánh tay của Tịch Thất lại có một hình xăm hoa văn kỳ dị, thì ra lại chưa từng phát hiện qua. Hình xăm cơ hồ chiếm toàn bộ cánh tay Tịch Thất, uốn lượn xoay quanh mà lên, gần như đến vị trí bờ vai
"Cái hình xăm này chẳng lẽ là gần đây mới làm?" Lạc Vũ rất hiếu kì đưa tay sờ sờ, da của tiểu Thất quả nhiên rất đàn hồi, rất thoải mái
"Máu nhuộm mới sẽ xuất hiện, qua một đêm thì sẽ biến mất"
Lạc Vũ mở to mắt, trên đời này vậy mà vẫn còn có chuyện kì diệu này, chỉ có dùng máu đúc, hình xăm mới có thể xuất hiện thoáng qua
"Mình thấy được trên cánh tay Nam Kỳ cũng có một hình xăm giống vậy" Lạc Vũ có chút ghen
"Trên người cô ấy chỉ là hình xăm thông thường, cũng sẽ không biến mất, trước khi mình rời khỏi trên cánh tay cô ấy vẫn không có" Tịch Thất đã thay một thân áo ngủ, váy ngủ sạch sẽ, trên tay bưng một hộp thuốc
Hình xăm đó là bởi vì nhớ nhung mới xăm. Hoa văn phức tạp như thế, cô ấy lại có thể nhớ được mỗi một chi tiết nhỏ phía trên. Cô ấy, có lẽ thật sự rất yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu, yêu đến mất đi bản thân
Trong lòng Lạc Vũ có chút cảm giác khó chịu, cảm giác của nàng đối với Nam Kỳ rất phức tạp. Từ lúc bắt đầu là thống hận, đến sau đó thì thương hại, bây giờ cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài. Nàng ấy bất cần tất cả yêu sâu nặng để Lạc Vũ thán phục kính nể, sự điên cuồng bi ai của nàng ấy để Lạc Vũ thương hại chua xót. Nhưng mà, Lạc Vũ là sẽ không nhường Tịch Thất đi, bởi vì nàng, cũng yêu tha thiết yêu nữ nhân này, cho dù thế nhân đều nói cô ấy là ma quỷ của địa ngục
Tịch Thất đem áo choàng trên người Lạc Vũ xốc lên, thân thể trần trụi óng ánh bại lộ ở trong không khí hơi lạnh, liếc mắt một cái là rõ mồng một. Ở dưới cái nhìn thẳng không e dè của Tịch Thất, Lạc Vũ thẹn thùng mà đem đầu vùi vào bên trong gối, da thịt trắng loáng dần dần chuyển biến thành màu hồng nhàn nhạt
"Vết thương không tiếp tục chảy máu rồi?" Tịch Thất đem thuốc mỡ mát mẻ nặn ở trong lòng bàn tay của mình
Lạc Vũ gật đầu cười khổ, "Nam Kỳ thay mình cầm máu"
Tịch Thất nghe được hai chữ "Nam Kỳ", trong lòng đột nhiên có loại dự cảm dự cảm không ổn, đem thân thể Lạc Vũ lật qua vừa nhìn, nhất thời sắc mặt trầm đi, sát khí dần lộ, một nơi vết thương bị đốt đến máu thịt mơ hồ, đen thui một mảng, một nơi vết thương tựa hồ bị xé rách đến càng lợi hại hơn
"Sớm biết vừa rồi thì ngàn đao vạn quả cô ta!" môi lạnh lẽo phun ra lời nói phun ra, lời Tịch Thất nói ra tự nhiên không phải nói đùa
Ngón tay lạnh lẽo dần dần vuốt ve từng đạo từng đạo vết thương, mang theo điểm hơi đau nhói, Lạc Vũ ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, mặc cho Tịch Thất bài bố
Bàn tay tàn nhẫn gϊếŧ chóc này bây giờ lại vuốt ve thân thể Lạc Vũ, đầu ngón tay thậm chí còn có một chút mùi thơm ngát máu tươi
Thon dài, trắng nón, mê người, ngón tay của sát thủ luôn là cực kì thon dài linh hoạt
Lạc Vũ nhịn không được, đưa đầu lưỡi ra, liếʍ liếʍ bàn tay khác của Tịch Thất để ở bên gối, đầu lưỡi cuốn lấy từng ngón tay tinh xảo, giữa môi nhuộm mùi rỉ sắt nhàn nhạt
"Liếʍ cái gì, cậu là chó con sao?" đầu lưỡi của Lạc Vũ mềm mại, xúc cảm ấm áp mềm mại để Tịch Thất cảm thấy rất thoải mái, cơ thể tựa hồ bắt đầu hơi phát nóng. Sau khi mỗi một lần gϊếŧ người, Tịch Thất đều sẽ cảm thấy cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thoải mái tràn trề, tối nay nàng luôn hết sức đè nén ngọn lửa trong bụng
"Chó con cần chủ nhân vỗ về" Lạc Vũ nói đùa tiếp lời của Tịch Thất, trêu đùa làm nũng, căn bản không có ý thức được chính mình đang chơi lửa, không lâu sẽ đùa lửa thiêu thân
Lạc Vũ cố làm đáng thương ngẩng đầu, trong mắt thủy quang mênh mông, cánh môi bởi vì vừa rồi** mà nước mềm óng ánh, con mắt nguy hiểm của Tịch Thất híp lên, ngọn lửa trong bụng càng đốt càng rừng rực
Lạc Vũ tiếp tục không sợ chết vươn ra đầu lưỡi nhỏ, liếʍ liếʍ ngón tay thon dài mảnh mai của Tịch Thất, Tịch Thất làm ra vẻ đem ngón tay thâm nhập vào trong miệng Lạc Vũ, dùng vết chai mỏng manh ma sát tường thịt mềm mại ấm áp của Lạc Vũ, hai ngón tay còn kẹp lấy đầu lưỡi của Lạc Vũ, tùy ý xoa xoa giày vò, thỉnh thoảng còn ma sát hàm trên mẫn cảm một chút
Kỹ xảo câu dẫn ** vốn chính là một trong môn học bắt buộc của sát thủ, Tịch Thất rất sớm đã biết, chỉ là bây giờ mới cuối cùng phát huy được tác dụng
Lạc Vũ tự nhiên không phải đối thủ của Tịch Thất, không lâu lắm liền thở hồng hộc, thua trận thảm hại, đầu lưỡi trái phải tránh né, lại tránh không được sự trêu chọc của Tịch Thất. Khóe miệng treo lấy dịch thể óng ánh, hai má hiện ra đỏ ửng không tự nhiên
Tịch Thất cuối cùng buông tha miệng nhỏ của Lạc Vũ, đem ngón tay lấy ra, nếu như làm đến lâu chút nữa, Lạc Vũ e là phải ngạt thở ngất đi
Lạc Vũ thở phào một hơi, con mắt chớp chớp thủy quang tràn lan, đưa ra đầu lưỡi, liếʍ liếʍ niêm dịch khóe miệng, quyến rũ động lòng người
Ngọn lửa Tịch Thất vừa bị cưỡng chế xuống trong nháy mắt nổ tung thành quả cầu lửa tròn, cháy hừng hực
Tịch Thất vùi đầu xuống, hôn hôn vết sẹo trên lưng Lạc Vũ, sau đó dọc theo lưng hướng xuống, eo, mông, đùi...
Lạc Vũ xấu hổ đến đỏ mặt, "Chỗ đó, đừng!" trên mông tràn đầy vết roi, đặc biệt nhạy cảm
Tịch Thất cả kinh, ngẩng đầu hỏi, "Làm đau cậu rồi? "
Mặt Lạc Vũ càng đỏ, đầu cũng càng thấp, "Không có, chỉ có nhột nhột, giống như lông chim che ở trên mặt"
Nụ hôn lạnh lẽo chỉ thuộc về Tịch Thất, vừa mới bắt đầu chỉ là nhẹ nhàng đυ.ng vào, cảm giác hơi lạnh. Tiếp đó, Tịch Thất ** lấy mỗi một đạo vết thương trên thân thể, đầu lưỡi dập dờn khí tức máu tươi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một cái thần kinh của Tịch Thất
Tịch Thất là sát thủ trời sinh, máu tươi sẽ để cô ấy hưng phấn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, nhưng mà máu tươi cũng đồng dạng sẽ làm cô ấy trở nên tàn phá tàn bạo, mê muội với gϊếŧ chóc bên trong
"Ngô, ân..." Lạc Vũ bắt đầu khó nhẫn nại rêи ɾỉ ra tiếng, cả mặt đỏ ửng quay đầu qua, âm thanh mềm đến như là gạo nếp, "Tiểu Thất, đừng mà"
Xúc cảm tê dại hơi đau, có chút chờ mong, lại có chút sợ sệt, Lạc Vũ cũng nói không rõ chính mình đến tột cùng là thật sự không muốn, hay là khẩu thị tâm phi, dục cự hoàn nghênh (trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ)
Tịch Thất không có quan tâm tiếng chống cự của Lạc Vũ yếu ớt đến không đáng nhắc tới, dùng hàm răng ma sát từng đạo từng đạo lằn roi kia, mυ'ŧ lấy vết roi mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt kia, thậm chí nhẹ nhàng cắn xé giày vò, mặc cho người dưới thân thở khẽ cầu xin
Hai người nằm ở trên giường nhỏ hẹp, kề bên đến mức rất gần rất gần, cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp thở dốc nhẹ nhàng của đối phương, bốn mắt nhìn nhau, cánh môi cơ hồ dính vào cùng nhau, yên tĩnh trong không khí, chỉ còn dư lại tiếng hít thở sâu sắc nhợt nhạt
Ngay ở thời điểm hai người chuẩn bị tiến thêm một bước, điện thoại sát phong cảnh vang lên
Sắc mặt của Tịch Thất hơi trầm, lại cũng không có ngăn cản
Lạc Vũ không tình không nguyện tiếp nhận điện thoại, trong thanh âm mang theo một tia tức giận, "Nửa đêm canh ba, muốn ngủ tốt cũng không được!"
Tịch Thất khóe miệng khơi lên, chuyện này không phải trợn tròn mắt nói mò, vừa rồi không phải đang chuẩn bị hoạt động sao?
Có lẽ là dục cầu bất mãn, khuôn mặt Lạc Vũ thiếu kiên nhẫn, liên tiếp đánh mấy cái ngáp
"Cô nãi nãi, xảy ra chuyện lớn như vậy cô còn ngủ đến bốn bề yên tĩnh" Thanh âm của Nguyệt Dạ có chút gấp gáp nôn nóng
Nghe lời của Nguyệt Dạ không giống như đang nói đùa, Lạc Vũ cũng thu liễm biểu tình cà lơ phất phơ thiếu kiên nhẫn, cười khổ, "Ngươi làm sao luôn mang tin tức xấu, sau này ta không dám nhận điện thoại ngươi rồi. Nói đi, lại xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua Lạc gia và cấp trên của Thiên Ảnh tiến hành đàm phán, kí hiệp nghị hợp tác, nội dung của hiệp nghị là cùng nhau đối phó Thất Nguyệt Thập Ngũ chúng ta. Tôi cũng là vừa mới nhận được tình báo" Nguyệt Dạ luôn rất trầm ổn, bây giờ hắn cũng có chút hoảng hồn, "Động tác của họ rất nhanh, trước đó chúng ta sắp xếp xong mấy tình báo, đều bị bọn họ dọn dẹp, không ít gián điệp của tôi bây giờ cũng liên lạc không được, e sợ lành ít dữ nhiều"
Thất Nguyệt Thập Ngũ từng đắc tội không ít tổ chức sát thủ, đứng mũi chịu sào chính là Lạc gia xếp hạng thứ nhất, còn có hạng hai Thiên Ảnh. Bây giờ oan có đầu nợ có chủ, chính chủ người ta đã tìm tới cửa
Lạc Vũ chống trán, đau đầu, nếu như Lạc gia và Thiên Ảnh liên thủ, bất lợi nhất chính là Thất Nguyệt Thập Ngũ. Bây giờ quy mô của Thất Nguyệt Thập Ngũ không lớn, thực lực cũng không đủ mạnh mẽ, nếu như Lạc gia quyết tâm, tất cả an bài bố trí của mình trước đó đều sẽ nước chảy về biển đông
"Gián điệp của chúng ta xếp vào tổ chức khác đều cẩn thận một chút, gần đây đừng liên lạc nhau, cũng không cần truyền tình báo, đợi trận sóng gió này qua đi rồi nói" Lạc Vũ quyết định thật nhanh, trong đầu nhất thời nổi lên một mưu kế rất tốt
" Trị ngọn không trị gốc, chúng ta tuyệt không thể để hai đại tổ chức lớn nhất giới sát thủ liên thủ!"
"Họ sẽ không hợp tác, đối thủ một mất một còn hai mươi mấy năm, muốn liên thủ hợp tác đâu dễ dàng như vậy" nụ cười khóe miệng nhẹ nhàng dập dờn, Lạc Vũ vươn ngón tay, cuốn lên tóc dài của Tịch Thất thưởng thức
Nguyệt Dạ không nghe đến quá hiểu, muốn hỏi thêm câu nữa, ai biết đối phương đã tắt máy rồi
Phiền não trong lòng, không có tâm tình lại tiếp tục chuyện vừa rồi, Lạc Vũ nằm ở trên giường, gối lên trên cánh tay của Tịch Thất, ngủ thật say
Ngày tháng mãi mãi cũng không có thời khác bình yên, lúc này an tĩnh đã là khó có được. Tịch Thất ôm lấy eo của đối phương, nhẹ nhàng vỗ lấy
Ánh trăng nặng nề, ba phần mông lung, bảy phần âm u
Rạng sáng ngày thứ hai, Tịch Thất như thường mà rất sớm thức dậy, nhưng mà người trên giường đã đi mất, Tịch Thất sờ sờ cái chăn bên cạnh, lành lạnh, xem ra đã rời khỏi rất lâu rồi
Tịch Thất thân là sát thủ, từ trước đến giờ ngủ cạn, buổi tối hơi có động tĩnh sẽ lập tức tỉnh táo, ai biết tối nay vậy mà không có cảm nhận đường Lạc Vũ rời khỏi
Là tối hôm qua làm một vố lớn quá mệt mỏi sao?
Hay là bởi vì nàng ngủ ở bên cạnh, quá mức buông lỏng?
Tựa hồ rất lâu rất lâu cũng không có ngủ trầm như vậy, bình yên như vậy, an tĩnh như vậy rồi
Tịch Thất vuốt ve súng đen kịt dưới gối, thở dài một hơi, nếu là có sát thủ tiến tới, ngủ say như vậy, e sợ bỏ mạng từ lâu rồi
Gặp được nàng, rốt cuộc là tốt hay xấu? là đúng là sai?
Đồng dạng hừng đông sáng sớm, tổng bộ Lạc gia lại là người hoang ngựa loạn, gà bay chó chạy, đêm qua, Lạc gia thì nhận được tình báo thiếu chủ bị bắt cóc, Lạc Hàn một đêm mất ngủ, phân phó thuộc hạ đem thành phố lật cả đáy lên trời. Lạc Hàn tâm trạng không tốt, một đêm ngắn ngủi, đập vỡ ba cái tách trà thanh hoa sứ
Hừng đông 6 giờ 30, trước cửa lớn Lạc gia nằm một bóng người toàn thân là máu, máu tươi chảy một mảng lớn, toàn bộ mặt đất đá hoa cương vàng nhạt đều đầy vết máu. Tình cảnh cực kỳ chấn động máu tanh, Lạc Hàn không có nói gì, sắc mặt lại là cực kỳ khó coi, tay vặn cửa sắt của cửa lớn bị bóp nát rồi
Hạ nhân họ vội vàng tay chân luống cuống đem Lạc Vũ người bất tỉnh nhân sự mang lên trên băng ca , đưa tới bệnh viện tư nhân gần đây
Máu của vết thương đêm qua rõ ràng dừng lại, chỉ là vì chế tạo hiệu quả thị giác càng thêm có lực chấn động, Lạc Vũ không tiếc tự mình hại mình, tự tay hướng trên đùi thêm hai đao, máu tươi tuôn ra một mảng lớn, thấm ướt toàn thân
Lạc Hàn tâm lạnh tuyệt tình, nếu như Lạc Vũ yên lành đứng trước mặt cô, Lạc Hàn không nhất định sẽ vì chuyện bắt cóc phá hủy hợp tác với Thiên Ảnh, dù sao chuyện liên thủ đối với Lạc gia là cực kỳ có lợi
Cho nên, Lạc Vũ chỉ đành đánh cược một lần, vì tăng thêm thế cân bằng của mình, không thể không nhịn đau tự mình hại mình, chỉ vì có thể làm cho lòng băng lãnh như sắt của Lạc Hàn có một chút xíu đau lòng như vậy
Đối với người khác không đủ tàn nhẫn, đối với mình lại đầy đủ tàn nhẫn. Có lẽ, Lạc Vũ từ nhỏ cũng không hiểu được yêu quý chính mình, đối với tổn thương, nàng sớm đã thành thói quen
Hết chương 24