Chuyện sau đó thế nào Mạc Thiếu Dương không rõ ràng lắm, chỉ biết rằng sau đó Lưu Duệ Trí đã về thành phố A cũng với Lưu Tinh Vũ. Mọi chuyện những tưởng đã sóng yên biển lặng, Mạc Thiếu Dương cũng đã được đặc cách kết thúc sớm đợt thực tập để chính thức đi theo Mạc Quân, nào ngờ khoảng một tháng sau, Lưu Duệ Trí tay trái kẹp cặp táp, tay phải xách theo hàng tá thứ đồ ăn vặt lỉnh kỉnh bước vào văn phòng làm việc.
Thái dương Mạc Quân và Lưu Tinh Vũ nhảy thình thịch, đặc biệt là Mạc Quân. Gã đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo cực kỳ mãnh liệt, rằng cái tên nhóc họ Lưu không hề thừa hưởng được một tí xíu trầm ổn và trưởng thành của Lưu Tinh Vũ này có thể sẽ gây ra một “tội ác” tày đình nào đó trong thời gian sắp tới.
Trời đất chứng giám, giác quan thứ sáu của nhà họ Mạc thực sự còn chính xác hơn chiếc máy chấm công đặt ở trước cửa thang máy.
Vào một ngày tháng Tám đẹp trời nọ khi Mạc Thiếu Dương còn đang xoay như chong chóng với mớ hồ sơ của một vụ kiện lớn mà Mạc Quân mới tiếp nhận gần đây, ppt trên máy chỉ mới soạn được đến một nửa thì hòm thư điện tử của cậu đã bị cả đống tin tức và email thông báo trúng tuyển của những trường đại học luật ở đâu đó tuốt ở đầu bên kia bán cầu oanh tạc. Chiếc laptop đời cũ già còn hơn cả tuổi của cậu cứ thế vinh quang đình công, màn hình xanh chết chóc chói loà con mắt khiến Mạc Quân đang đứng nhìn lén ngoài cửa cũng phải giật mình, tiếp sau đó cả hai người chết trân nhìn món đồ điện tử công nghệ cao nọ tắt ngúm, sau đó nữa chính là một lọn khói đen sì bốc lên, suýt chút nữa là khởi động vòi chống cháy tự động của cả toà nhà Quân Vũ.
Trong lúc Mạc Thiếu Dương khóc ròng phải dùng máy tính của Mạc Quân để kiểm tra email và soạn thảo lại nội dung ppt từ đầu thì ở bên này, thùng thư chung của Quân Vũ cũng đã đầy ắp thư gọi nhập học của cậu. Lưu Duệ Trí bưng cả một thùng carton lớn chứa đầy những thư và sổ tay hướng dẫn tân sinh viên cũng như cả tá những loại giấy tờ đính kèm khệ nệ lên lầu, đá tung cửa văn phòng Mạc Quân rồi khiêng vào đó trước con mắt kinh dị của đám luật sư đã được giữ lại sau đợt thực tập với Mạc Thiếu Dương.
Mà chính người trong cuộc là cậu cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Mạc Quân nhìn đủ mọi tờ bướm và áp phích màu sắc loè loẹt mà Lưu Duệ Trí chất thành từng đống trên bàn trà, không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải.
Đang yên đang lành, sao lại muốn sang nước ngoài học lên cao học vậy?
Sau đó Mạc Quân mới biết người nộp đơn đi du học nước ngoài vốn không phải là Mạc Thiếu Dương mà chính là Lưu Duệ Trí, cái người đã phát khùng trước sức ép của tiền lương và “ách nô dịch” của Lưu Tinh Vũ. Cậu ta đã nhờ một người bạn hacker nào đó không rõ hack vào hệ thống quản lý nhân viên của Quân Vũ, lôi hết tất cả thông tin cá nhân, bảng điểm, kinh nghiệm làm việc và mọi thứ có thể lôi được từ trên người của Mạc Thiếu Dương ra, chạy một thuật toán điền đơn tự động và gửi đến tất cả các trường luật chấp nhận du học sinh trên toàn thế giới.
Mạc Thiếu Dương nhìn đủ loại giấy tờ trước mắt, hít sâu một hơi trước khi cầm tờ poster cầm tay của đại học Cambridge lên. Từng dòng chữ tiếng Anh xa lạ nhảy múa trước mắt cậu, đốm lửa bé xíu chập chờn trong l*иg ngực bỗng chốc bùng cháy.
Cậu ở lại Quân Vũ với tư cách là người thừa kế, dù không ai dám có ý kiến gì nhưng Mạc Thiếu Dương thực sự không muốn sống cả đời trong sự nghi ngờ của người khác.
Cậu có thể có được sự khẳng định của những người khác…
… kể cả Mạc Quân.
Tháng Mười cùng năm, Mạc Thiếu Dương chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ sờn cũ một mình hạ cánh ở vương quốc Anh xa xôi, rời khỏi thành phố A để đến làng đại học Cambridge, bắt đầu một năm học toàn thời gian lấy chứng chỉ luật quốc tế. Cậu đã làm quen được với những người bạn mới, mở rộng vòng bạn bè, học tập chăm chỉ và cố gắng trở thành một cá nhân xuất sắc hơn.
Giáng Sinh năm đó, Mạc Quân ở thành phố A nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh từ nước ngoài gửi về. Bên trong là một tấm thiệp nhỏ và một chiếc ly café bằng sứ.
Ba, Giáng Sinh an lành.
- Thiếu Dương