Nỗi Nhớ

Chương 4.1

Chuyến tàu mà Mạc Quân đặt xuất phát vào lúc chiều muộn.

Dù mặt trời đã lặn, những tia nắng nóng đến mức cháy da đã biến mất nhưng bầu không khí oi bức của mùa hè bao phủ lên toàn thành phố thì vẫn còn đó. Đoàn khách du lịch đông đúc cuối cùng đã lên chuyến tàu trước, trả lại sự yên tĩnh và quạnh quẽ cho sân ga. Các nhân viên bảo vệ trực quanh đường tàu bắt đầu đi kiểm tra các toa tàu trống, một chiếc túi nilon bị gió thổi đến trước mặt Mạc Quân, sau đó bị Mạc Thiếu Dương ngồi cách đó không xa tiến lên nhặt bỏ vào thùng rác.

Tuy là cùng đi đến thành phố C công tác nhưng Mạc Thiếu Dương thật sự không hề muốn ở gần Mạc Quân một chút nào cả. Cậu ngồi cách gã một chiếc ghế đá, ngó lơ ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình trong suốt khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc nọ.

Hành lý chuẩn bị riêng, Mạc Thiếu Dương tuy rằng đã được dặn trước là không cần đến công ty mà đến thẳng nhà Mạc Quân nhưng xuất phát từ việc không thể trốn quét vân tay điểm danh, cậu vẫn đến Quân Vũ một chuyến, giả vờ thu nhặt mớ tài liệu chẳng có giá trị gì cho chuyến đi này rồi ra về trước ánh mắt kinh dị của đám thực tập sinh trong văn phòng.

Mạc Quân chắc hẳn là chưa nói chuyện sẽ đem theo cậu đi công tác, Mạc Thiếu Dương nghĩ.

Không có lí do gì để đến sớm, Mạc Thiếu Dương thong thả đi dạo một vòng thành phố, đến hiệu sách “nghiên cứu” mấy quyển tạp chí về luật mới ra và thậm chí còn quay trở về nhà trọ tắm rửa sạch sẽ trước khi đến nhà Mạc Quân.

Còn luật sư Mạc... cất công chờ đợi cả ngày trời để bồi dưỡng tình cảm với con trai thì lại không thấy bóng người đâu.

Mạc Thiếu Dương đến trước giờ tàu chạy khoảng một tiếng, tỏ ra ngoan ngoãn đi thu xếp hành lý giúp Mạc Quân. Gã nhìn đứa trẻ rõ ràng là thuộc hết mọi bố trí trong nhà nhưng vẫn cố tình giả vờ như mới đến lần đầu, vừa chậm rì rì soạn quần áo vừa cằn nhằn về việc bóc lột sức lao động của thực tập sinh, vất vả lắm mới không nổi đóa. Theo như nguyên văn lời mà Mạc Thiếu Dương nói, “thực tập sinh không có trách nhiệm phải giúp lãnh đạo soạn nội y và tất hay là chọn cravate”.

Mạc Quân giận lắm mà chẳng thể nói gì được.

Hắn thật sự rất muốn hỏi “Vậy con trai soạn đồ cho ba đi công tác thì có được tính là bóc lột sức lao động không?”, nhưng sợ vừa nói ra khỏi miệng, tên nhóc kia lại trở mặt thì nguy.

Dù sao thì đi công tác gì gì đó chỉ là phụ, đi bồi dưỡng tình cảm mới là mục đích chính.

Hầy, hành hạ con thì đơn giản, đuổi theo năn nỉ rồi mới biết đâu là khổ ải nhân gian.

Bởi vì không biết khi nào Mạc Thiếu Dương sẽ đến nên mấy nguyên liệu nấu ăn mà người giúp việc mua từ sáng sớm tới giờ vẫn để trong ngăn đá tủ lạnh, cho dù có lấy ra rã đông thì cũng chẳng kịp nấu được món gì. Mạc Quân thay xong quần áo, đi ra phòng khách hỏi cái người đang ngồi ở một góc sofa rằng muốn ăn tối ở đâu, sau đó ê chề nhận lại được câu “Tôi ăn rồi.” của người ta.

Luật sư Mạc giận hết sức, quyết định nghỉ khỏe khỏi ăn.

Thực ra Mạc Thiếu Dương cũng chưa ăn tối, nhưng nghĩ đến cảnh ngồi chung bàn ăn cơm với Mạc Quân là lại cảm thấy không ổn cho lắm, thành ra cậu chỉ đành trưng ra nụ cười công nghiệp không hề giả trân một chút nào của mình, bấm bụng nói dối, vừa nói vừa âm thầm lau mồ hôi.

Cơm tối dường như trở thành một chủ đề hết sức cấm kỵ giữa hai người, dù Mạc Thiếu Dương đã đói đến nỗi da bụng dính da lưng nhưng vì để diễn cho tròn cái lời nói dối của mình, cậu chỉ đành cắn răng ngồi cách Mạc Quân xa một chút, tránh để gã nghe được tiếng bụng mình sôi ùng ục.

Chuyện ở văn phòng lần trước đã đủ xấu hổ rồi, cậu không muốn lịch sử tái diễn lần thứ hai.

Đồ bán trong ga còn mắc hơn bên ngoài nhiều, Mạc Thiếu Dương không muốn lãng phí tiền vào những thứ ấy. Cậu thẫn thờ nhìn bầu trời bị che khuất bởi các tòa nhà cao tầng ở phía xa xa, chợt cảm thấy vô cùng bất lực.

Chỉ mong bản thân đừng mềm lòng mà lại rơi vào cái bẫy của người kia.

Tiếng tàu vào ga xình xịch đập vào màng nhĩ Mạc Thiếu Dương, đánh tan cái ý định mời Mạc Quân một cốc café vừa mới chớm hiện lên trong đầu cậu. Cậu lén nhìn về phía bên kia, khi thấy gã bình thản đứng lên thu gom hành lý rồi bước nhanh về phía toa số mười hai, cậu mới nhỏm người dậy đuổi theo.

Khi gần đến chỗ nhân viên soát vé, luật sư Mạc đột nhiên đổi hướng, xoay người ném đống hành lí cồng kềnh của mình cho cậu thực tập sinh đang lề mề ở phía sau. Mạc Thiếu Dương giật bắn mình, kịp lúc đỡ được chiếc vali nặng trịch của Mạc Quân cùng một câu nói lạnh lùng, “Lên tàu trước đi.”

Tiếng loa thông báo trên sân bất thình lình vang lên, “Còn năm phút nữa tàu sẽ rời bến, xin mời quý khách nhanh chóng thu xếp hành lí khẩn trương lên tàu.”