Nỗi Nhớ

Chương 2.4

Mạc Quân đánh liên tiếp hơn mười thắt lưng, cảm thấy Mạc Thiếu Dương quá im lặng thì chợt lên tiếng, “Sai ở đâu rồi?”

Mạc Thiếu Dương đương nhiên không muốn trả lời. Vào thời điểm này bất kể hành vi phản kháng nào cũng là lựa chọn thiếu sáng suốt, tuy nhiên bị đánh đòn đã đủ xấu hổ, cậu không muốn để cho Mạc Quân nghe ra được sự chật vật của mình.

Nhưng cậu không muốn là một chuyện, Mạc Quân có muốn hay không lại là chuyện khác.

Thắt lưng lần nữa vung lên, phần đỉnh mông đã hơi sưng lập tức lại tiếp xúc thân mật với mặt da cứng rắn kia. Mạc Thiếu Dương không kịp đề phòng lại kêu lên một tiếng, phòng tuyến duy nhất mà cậu tự dựng lên ngăn cách cứ như vậy sụp đổ.

“Thiếu Dương, không nói thì chúng ta cứ đánh tiếp, đánh đến khi nào con chịu nói thì thôi.”

Da thịt bỏng rát, tự tôn lần nữa bị đạp vỡ, Mạc Thiếu Dương nghẹn ngào phát ra một tiếng khóc nức nở nho nhỏ, nước mắt rơi xuống trên mặt bàn gỗ bị cậu luống cuống dùng tay áo sơ mi lau đi. Mạc Quân ở phía sau vẫn liên tục vung thắt lưng, âm thanh vang dội khắp bốn bức tường văn phòng ép cậu đến mức thở không nổi.

“Tôi nói, tôi nói...”

Mạc Quân ngừng lại, kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

“Chưa làm tròn trách nhiệm của nhóm trưởng...”

Thắt lưng gác ở trên đỉnh mông, mặt da lây dính nhiệt độ từ trên cơ thể lẫn với nhiệt sinh ra do lực đánh và ma sát khiến giọng nói của cậu pha thêm chút nức nở nghèn nghẹn. Giọng Mạc Quân nghiêm khắc vang lên ở phía sau, đi liền theo đó là tiếng rít gió. Mạc Thiếu Dương sặc ra một tiếng kêu đau, hai chân khuỵu xuống, đầu gối va vào chân bàn.

Thắt lưng quất vào vùng da thịt hơi chếch xuống phía bên phải, chỉ ở trên chỗ giao nhau giữa mông và đùi một chút.

“Nói cho rõ ràng, Mạc Thiếu Dương!”

Nước mắt vỡ đê tràn ra, phần lớn là vì đau, phần còn lại là vì xấu hổ. Mạc Thiếu Dương lén dụi mắt, thấp giọng tự trần thuật.

“Phương thức lãnh đạo yếu kém, không thể quản lý được các thành viên trong nhóm... Chưa biết tận dụng thế mạnh của các thành viên... thân là nhóm trưởng... lại không giành được quyền phát ngôn...”

“Còn gì nữa?”

Đi cùng với câu hỏi này của Mạc Quân là năm thắt lưng bỏng rát rơi xuống trên phần thịt non ở đùi. Mạc Thiếu Dương khổ sở cong lưng, vừa phải vất vả kìm nén tiếng khóc, vừa phải nhịn xuống không kêu đau.

“Trốn tránh trách nhiệm... không đưa ra biện pháp khắc phục...”

Ngữ điệu nức nở vốn không che giấu được quá lâu, Mạc Quân không chọc thủng, Mạc Thiếu Dương vẫn tự cho rằng mình đã giấu giếm đủ tốt. Thắt lưng lại lần nữa vung lên, đỉnh mông trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cơ bản là không thể hồi phục lại như lúc đầu, lúc này bị đánh vốn chính là thương chồng thêm thương. Toàn bộ phần đỉnh mông đã biến thành màu đỏ thẫm, Mạc Quân bèn dời xuống, mười thắt lưng sau này tuy rằng đã thu lực nhưng vẫn khiến cho Mạc Thiếu Dương đau đến mức giật nảy mình.

“Còn gì nữa?”

Lưng Mạc Thiếu Dương cứng đờ, quên luôn cả khóc mà xoay người, bàng hoàng nhìn Mạc Quân.

Dỡ xuống lớp ngụy trang người lớn chín chắn, đứa bé này vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Mạc Quân thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt thì vẫn nghiêm khắc, lẳng lặng nhìn cậu không nói lời nào.

Mạc Thiếu Dương nghĩ ngợi một chút, cuối cùng khổ sở đáp, “Không nên xuất hiện trước mặt ngài.”

Trước kia là vậy, bây giờ cũng là vậy.

Nếu đã không muốn gặp mặt thì cứ nói thẳng, hà tất lòng vòng như thế này đâu?

Hay là vì gặp cậu lại nhớ đến lần bị chất vấn nhiều năm trước, cảm thấy vẫn chưa đánh đủ?

Lần này đến lượt Mạc Quân sững sờ.

Công bằng mà nói nếu như là trước kia, đáp án này chắc chắn sẽ lại lần nữa chọc phải chỗ đau của gã. Mạc Thiếu Dương nói không sai, Mạc Quân từ trước đến nay không muốn nhìn thấy cậu trong phạm vi hai mét xung quanh mình chứ đừng nói gì đến chuyện cho phép cậu vào Quân Vũ thực tập. Mỗi lần nhìn thấy Mạc Thiếu Dương gã lại nhớ đến đứa con trai cưng yểu mệnh của mình, nhìn lâu rồi lại càng cảm thấy ghen tức.

Vì sao Mạc Thiếu Dương lại có thể sống, Thiếu Quang của gã lại không chứ?

Đó cũng là phần lớn lý do tại sao gã luôn tìm đủ mọi cách chèn ép cậu.

Mạc Thiếu Dương lau nước mắt, khàn giọng nói, “Nếu như ngài không thích, tôi có thể cút đi xa một chút để tránh làm bẩn mắt ngài. Chỉ cần nói thẳng là được, đâu cần thiết phải làm nhục tôi...”

Một loạt những loại cảm xúc phức tạp chồng chéo đan xen khiến Mạc Quân mím môi. Gã vung tay lên, mười roi vừa nhanh vừa mạnh liên tiếp quật xuống, Mạc Thiếu Dương không kịp đề phòng, thảm thiết hét to một tiếng.

“A!!”

Nơi đó tuy rằng nhiều thịt nhưng cũng không chịu nổi cách đánh như vậy, mười thắt lưng qua đi, da thịt bị đánh đã hơi phát tím. Mạc Thiếu Dương đau đến mức đầu óc trống rỗng, mặt mũi trắng bệch.

“Không đúng.”

Mạc Quân quyết tuyệt phủ định. Gã đè lại eo cậu, thắt lưng dời xuống phần giao nhau giữa mông và đùi, tàn nhẫn để lại ở nơi đó mấy vết hằn chồng chéo sưng to. Mạc Thiếu Dương đã sớm không thể giữ được dáng vẻ cố gắng bình tĩnh của mình, từng giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống như mưa trên bàn làm việc của Mạc Quân, hai tay áo sơ mi đã ướt đẫm, lau không khô được nữa.

“Suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.”

Phía sau thình thịch đau, toàn bộ đầu óc đã bị đau đớn thay thế, Mạc Thiếu Dương ho sặc sụa, hoàn toàn không nghe được Mạc Quân đang nói gì. Mãi đến khi bị thắt lưng gõ gõ phía sau cảnh cáo, cậu mới mờ mịt ngẩng đầu, muốn hỏi rồi lại không dám mở miệng.

Mạc Quân sờ đầu cậu, nhẹ nhàng nói, “Đáp án không đúng, nghĩ lại đi.”

Từ chờ mong đến tức giận cuối cùng bị buộc phải quy về lạnh lùng, Mạc Thiếu Dương thực ra cũng không rõ ràng lắm cậu rốt cuộc muốn gì ở Mạc Quân. Những thứ không chiếm được thì luôn là những thứ tốt nhất, Mạc Thiếu Dương từ nhỏ cho đến lớn chưa từng có được những thứ mà cậu nên có được giống như Mạc Thiếu Quang.

Mạc Thiếu Dương gần như hỏng mất, lần nữa giãy dụa muốn đứng lên.

Lần này Mạc Quân không ngăn cản cậu.

Vải quần cọ xát với vết thương đau rát nhưng Mạc Thiếu Dương lại không nghĩ nhiều như vậy. Cậu mặc lại quần áo tử tế, hung hăng nhìn Mạc Quân. Sắc mặt cậu không được tốt cho lắm, tức giận, ghen tỵ và uất ức dồn nén nhiều năm đang sắp đứng trên bờ vực bùng nổ, cậu không muốn phát cáu với gã, vì phát cáu cũng chẳng có ích lợi gì.

Mạc Quân từ tốn đeo lại thắt lưng, qua một lúc lâu mới nói, “Về chỉnh sửa bản kế hoạch mà nhóm con đã làm hôm nay, ba ngày sau nộp lại.”