Nỗi Nhớ

Chương 0.2

Biển ký ức này giống như một căn phòng quan sát với hàng triệu khung ảnh không ngừng thay đổi từng giây. Mọi khoảnh khắc và biểu cảm đều chân thật và sống động nhường đó, thế nhưng gã biết những ký ức ấy đều không thuộc về bất kỳ ai trong số gã và thiếu niên kia. Trong mắt người ngoài cậu có lẽ là một đứa trẻ điềm đạm và thân thiện, chỉ là những thứ tầm thường đó lại trở thành sự xa xỉ trong mối quan hệ giữa gã và cậu.

Không khí bỗng chốc trở nên lạnh buốt, cảm giác khó thở biến thành không thể thở được khi gã đi xuyên qua trần nhà của Phòng Hồi Ức, tiến vào một khung cảnh khác giữa hàng triệu triệu mắc xích nhỏ trong chuỗi sự kiện từng xảy ra trong cuộc đời cậu.

Hồ bơi sâu hai mét... thiếu niên không biết bơi bị buộc phải nhảy xuống giữa tiết trời buốt giá của tháng Mười một...

Nước tràn vào cuống họng, sặc vào buồng phổi và làm tai mắt ù đi, thiếu niên quờ quạng giãy dụa, tuyệt vọng cố nâng đầu lên khỏi mặt nước để thở. Dòng nước lạnh lẽo đến tận xương tàn nhẫn kéo chân cậu, khiến cậu không thể trốn thoát được mà chìm dần xuống đáy hồ. Mãi cho đến khi cậu chạm đến nền gạch bên dưới, người đàn ông có không có khuôn mặt trên bờ mới cho phép người nhảy xuống cứu cậu.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi thức tỉnh được bản năng từ trong bụng mẹ của cậu.

Xuyên qua làn nước gần như là kết thành vụn băng, thiếu niên người đầy thương tích cứ nỗ lực bơi như thế cho đến khi kiệt sức. Mồ hôi lạnh trộn lẫn với nước mắt và nước hồ, lá phổi và cuống họng đau như bị xé toạc, chẳng mấy chốc mà toàn bộ cơ thể đã vỡ vụn của cậu cũng đình công.

Người đàn ông trên bờ giống như một con robot không cảm xúc nói gì đó.

Thiếu niên không nghe được, gã lại có thể nghe thấy rõ ràng.

“Đừng giả vờ.”

Cậu không giả vờ. Bắp chân chuột rút, sức lực cạn kiệt, áp lực tâm lý, ba thứ ấy đang từ từ kéo cậu vào chỗ chết.

Gã không muốn cứ làm người ngoài cuộc bàng quan mọi chuyện, chỉ là quyền điều khiển cục diện lại không nằm trong tay gã.

Bọt nước văng lên tứ phía, nhân viên cứu hộ hồ bơi cũng không nhìn được nổi nữa mà nhảy xuống. Thiếu niên không có bất kỳ phản ứng gì, lúc được đưa lên bờ đã không còn thở, không dò được mạch đập ở cổ. Khi nhìn thấy nhân viên cứu hộ bắt đầu ép tim và làm hô hấp nhân tạo, dáng vẻ máu lạnh vô tình của người đàn ông kia cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Khuôn mặt không thấy rõ đường nét ngũ quan bất chợt trở nên rõ ràng.

Gã lại không nhìn thấy những gì xảy ra tiếp sau đó. Đầu đau như búa bổ, vô số loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến gã buồn nôn.

Cảnh tượng lại thay đổi.

Xuyên qua đoạn hành lang dài đông đúc, mắt thấy đủ loại đèn hiệu, gã ngửi được mùi thuốc và thứ mùi đặc trưng khiến người khác khó chịu của nơi này. Thiếu niên ấy bây giờ đã trở thành thanh niên, mặt mũi trắng bệch đứng bên cạnh cửa sổ, xa xăm nhìn những bóng người lác đác trong khuôn viên. Gã không đoán được ở tận đáy mắt sâu thẳm của cậu là những loại cảm xúc gì, từ rất lâu rồi gã dường như không còn nhìn hoặc nghe thấy cậu biểu đạt suy nghĩ của bản thân.

Đồng hồ điểm bốn giờ, cậu tháo kim truyền dịch, đứng ở đuôi giường thay quần áo.

Vết thương quấn băng trên bụng lại đổ máu, chỉ tiếc là cậu không có thời gian để chú ý đến nó.

Gã biết cậu đã từng làm phẫu thuật hai lần, cả hai lần đều chỉ có một mình. Lần đầu tiên là phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa lúc còn học trung học, lần thứ hai là lúc hiến tặng một quả thận và một mẩu gan.

Nhìn thời gian hẳn là sau đợt phẫu thuật thứ hai.

Ký ức của gã đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng. Những ngày tháng sau đó, một đứa trẻ tốt đến thế lại bị tươi sống dồn vào chỗ chết.

Gã rất muốn bước ra ngăn cậu lại, bảo cậu đừng nên quay về nữa mà hãy chạy trốn đi, chạy trốn thật xa khỏi người đàn ông năm lần bảy lượt dồn cậu vào đường cùng kia. Gã muốn cảnh báo cậu về tương lai, cho cậu một ít chỉ dẫn để có thể sống dễ chịu hơn một chút, nhưng gã chỉ là một “sợi” ý thức vô hình, chạm không đến được cậu.

Chỉ với một quả thận, cậu đã làm việc chăm chỉ và nỗ lực đến chết bất chấp cả việc bị người đàn ông kia ngáng chân khắp nơi. Cậu đã giúp đỡ được rất nhiều người cần được giúp đỡ, bao gồm cả người đàn ông nọ.

Làm luật sư rất vất vả, một tuần bảy ngày đều dành hết cho công việc, từ văn phòng về đến nhà chẳng qua cũng chỉ là thay đổi chỗ làm việc mà thôi. Người ngoài nhìn vào thì tưởng luật sư rất nhàn rỗi, nhưng những lúc họ bận rộn chuẩn bị cho công tác cố vấn và bào chữa, người ta lại không nhìn thấy.

Luật sư thực tập phải mất rất nhiều thời gian mới có thể chính thức trở thành luật sư. Trong khoảng thời gian “quá độ” tối thiểu là tám năm từ thực tập sinh trở thành luật sư chính thức, lượng công việc mà thực tập sinh phải làm rất nhiều. Cậu không có thầy hướng dẫn, ở văn phòng không có người nào dám giơ tay giúp đỡ cậu, cậu đành phải tốn hơn mười năm thời gian tự mình lăn lộn học hỏi, nhẫn nhục chịu đựng để rồi cuối cùng không đạt được gì cả.

Trong suốt phần đời ngắn ngủi không được che chở, cậu thực sự đã rất cố gắng để vượt ra khỏi cái bóng của người anh trai ưu tú nhưng yểu mệnh của mình. Người ta vẫn luôn so sánh cậu với một người đã chết nhiều năm, thậm chí kể cả khi cậu cũng ưu tú và xuất sắc không thua kém gì đối phương, người ta vẫn cứ mở miệng ra làm phép so sánh. Bị phủ định – nỗ lực chứng minh bản thân – lại bị phủ định... vòng lặp tuần hoàn ấy dần dần mài mòn hết đi niềm tin của cậu. Vào những ngày tháng cuối đời, cậu gần như phát điên, mỗi ngày đều hỏi những người đi ngang qua cửa phòng bệnh của mình rằng: Tôi rốt cuộc có điểm gì không tốt?

Người ta vẫn luôn chỉ trích cậu không đủ giỏi, nhưng lại không chịu giải thích cho cậu rốt cuộc cậu đã sai ở chỗ nào.

Sau đó cậu tự sát.

Tự sát trước khi mọi cơ quan trong cơ thể kịp suy kiệt.

Tự sát trước khi cho người đàn ông nọ cơ hội chuộc lỗi.

Cậu nhảy từ trên tầng cao nhất của bệnh viện xuống, cát bụi quay trở về cát bụi.

Trước khi đi, cậu ăn một bữa cơm cuối cùng với người đàn ông nọ. Trong lúc dùng bữa cậu không nói gì nhiều, chủ yếu là nghe đối phương nói. Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, cũng có lẽ vì từ trước đến nay cậu luôn là người không có quyền phát ngôn.

Thức ăn trên bàn rất phong phú, nhưng dạ dày cậu chịu không nổi nên chỉ có thể ăn một ít cháo loãng. Cậu nói với người đàn ông rằng mình muốn đọc sách, đã lâu rồi không được tiếp xúc vụ án mới, cậu sắp quên mất cách viết văn hàm luật sư rồi.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu thẳng thắn đưa ra yêu cầu với hắn, sau đó canh chuẩn lúc hắn quay lại, chết một cách thảm thiết ngay trước mặt hắn ta.

Ngũ quan của người đàn ông dần trùng khớp với gương mặt gã. Mấy quyển sách và tài liệu mà gã chọn rơi xuống đất, dính đầy máu và dịch tủy não của cậu.

Vào giờ phút đó, toàn bộ thế giới của gã giống như đã sụp đổ.