Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 25

Tin tức do giáo viên Sinh học mang đến là chính xác, gần như ngày hôm sau sau giờ học, Kiều Tĩnh Diệu nói với Đào Nhiễm, "Nghe nói trường Thất trung sẽ cử học sinh trao đổi đến, khối 12 chúng tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Vì vậy những người được gửi đến đây sẽ có 10 người từ khối 10 và 11. Nghe nói Giang Diệp sẽ đến, tin đồn truyền từ trường Thất trung bọn họ, cậu biết việc này không?"

Đào Nhiễm cắn ống hút trà sữa, yên lặng gật đầu.

"Anh ấy sẽ đến lớp tôi, giáo viên Sinh học nói rồi."

"Chết tiệt." Kiều Tĩnh Diệu hít một hơi thật sâu.

Hai cô gái đang đi dạo trên phố, Kiều Tĩnh Diệu đột nhiên nghĩ đến một khả năng nực cười: "Cậu nói xem... Giang Diệp có phải đã thích cậu rồi hay không?"

Đào Nhiễm nuốt trà sữa nóng hổi,

không thể nói rõ ràng: "Làm sao có thể, là trùng hợp thôi."

Khi đó cô theo đuổi anh, cũng chưa thấy anh động tâm, cô đã từ bỏ rồi sao có thể theo đuổi theo anh trở lại, sao có thể có phim truyền hình lãng mạn như vậy? Nhưng khi nghĩ đến những chiếc bánh quy sữa mà Giang Diệp đưa cho cô ở hậu trường, lần đầu tiên Đào Nhiễm cảm thấy không chắc chắn. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)

Kiều Tĩnh Diệu càng nghĩ càng thấy có khả năng, nở một nụ cười ý nhị.

Nếu đúng thì... kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá. Cô nhỡ rõ em trai với đôi mắt gian tà trong quán bả kia, được gọi là Ngụy Tây Trầm thì phải? Cũng không phải là điều tốt gì.

"Thật tiếc là tôi sắp tốt nghiệp rồi, không thể ở bên cạnh cậu được, sau này cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt." Kiều Tĩnh Diệu nói, phun ra một tin tức bùng nổ, "Tháng sau tôi sẽ xuất ngoại."

Đào Nhiễm quay đầu nhìn cô, trong mắt không thể tin được: "Cậu không phải thi đại học sao?"

"Không thi nữa." Kiều Tĩnh Diệu cười dịu dàng, "Tự mình phải có kế hoạch, cậu biết đấy, tôi không phải kiểu người đọc sách, thi đại học hay không cũng không quan trọng. Ở lại nửa năm nữa lãng phí thời gian. Tôi ra nước ngoài học nhϊếp ảnh, cha đã liên hệ giúp rồi."

Đây là lần đầu tiên Đào Nhiễm nghe Kiều Tĩnh Diệu nghiêm túc nói về kế hoạch cuộc đời như vậy, cô vô thức hỏi: "Lam Hải Dương có biết không?"

Nụ cười trên môi Kiều Tĩnh Diệu hơi nhạt đi: "Không biết." Cô làm một động tác im lặng trên môi, "Cậu cũng đừng nói cho hắn biết."

Đào Nhiễm gật đầu, cảm xúc phức tạp.

Cô không nỡ chia tay với Kiều Tĩnh Diệu, Kiều Tĩnh Diệu là chị, cũng là bạn thân. Đào Nhiễm tôn trọng sự lựa chọn của cô, mặc dù cô cũng cảm thấy đáng thương cho Lam Hải Dương.

"Tiểu Đào Đào này." Kiều Tĩnh Diệu cười nhẹ giọng nói: "Cậu phải có kế hoạch cho mình, không thể cứ như trẻ con được."

Kiều Tĩnh Diệu nghiêm túc nói: "Hy vọng cậu có thể nhìn rõ lòng mình, biết mình muốn gì?"

Các đốt ngón tay của Đào Nhiễm trở nên trắng bệch khi cầm cốc trà sữa.

Cô nhẹ nhàng nói: "Tĩnh Diệu, kỳ thật tôi đang định học Hội họa sau khi học xong học kỳ này. Tôi ở lại lớp mỹ thuật sẽ không về trường nữa, đợi đến trước kỳ thi đại học mới trở về. Với hai cách này, hy vọng mình có thể vào được một trường đại học tốt."

"Cô gái ngoan." Kiều Tĩnh Diệu cười cười, cô không hỏi Ngụy Tây Trầm có biết không, Giang Diệp có biết không? Vô nghĩa thôi, vật họp theo loài, hai người họ đều khó thích một người, ai cũng như nhau.

Nhưng một khi đã thích ai đó, trong lòng họ sẽ trói gông xiềng, buộc chặt đôi cánh lại, mất nửa đời người mới có thể mở được ổ khóa này.

Kiều Tĩnh Diệu thực sự không xem trọng bất cứ ai, Ngụy Tây Trầm quá hung hăng còn Giang Diệp quá mềm yếu.

Người trước sẽ làm tổn thương Đào Nhiễm, người sau không thể bảo vệ Đào Nhiễm.

Cô quay đầu nhìn Đào Nhiễm bên cạnh, cứ để mọi chuyện thuận theo dòng chảy mà trôi đi.

~

Quả nhiên, sang tuần thứ hai, các học sinh trao đổi từ trường cấp 3 Thất trung đã đến trường cấp 3 Cẩm Thành, họ thay đồng phục của trường cấp 3 Cẩm Thành, cư xử và nói chuyện đàng hoàng. Giang Diệp là đại diện sinh viên của nhóm họ, anh đã cúi đầu trước những lãnh đạo trường học.

Hiệu trưởng cười nói: "Tiểu Giang à, đừng khách khí như vậy, tôi cùng cha mẹ em là bạn bè."

Giang Diệp gật đầu nói đồng ý và gọi chú.

"Các em đều biết mình được phân công lớp nào, đi gặp chủ nhiệm lớp sắp xếp đi."

Các học sinh của trường Thất trung lần lượt ra ngoài, chủ nhiệm gọi Giang Diệp, "Tiểu Giang!" Ông vẫn nói, "Trò thực sự chọn vào lớp 11.3 sao? Lớp đó chỉ có thể được gọi là lớp thường. Nếu muốn, trò có thể vào..."

Giang Diệp nhướng mày, ánh mắt ưu nhã: "Cám ơn chú Trần, không cần đâu." Anh dừng một chút, ngữ khí ôn hòa, "Em cảm thấy lớp 11.3 cũng rất tốt."

Đào Nhiễm từ khi biết có học sinh trao đổi đến đã luôn lo lắng, tuy trong lòng rộng lượng nhưng hơi thở lạnh băng sau lưng bất cứ lúc nào cũng phát ra sức ép, khiến cô dù muốn cũng không thể quên được.

Lam Tấn là người thoải mái nhất trong những ngày này.

Tiểu yêu tinh nhẫn tâm muốn lật thuyền, chọc giận anh Ngụy, cẩn thận anh Ngụy hắc hóa gϊếŧ chết cô.

Lam Tấn đang nhàn nhã ngâm nga, còn tranh thủ liếc nhìn bàn của Ngụy Tây Trầm, tiếng Anh dày đặc, hắn xem cũng không hiểu.

Vẻ bí ẩn của Ngụy Tây Trầm chưa bao giờ phai nhạt trong mắt Lam Tấn, hắn thậm chí còn tràn đầy khao khát và kỳ vọng đối với Thanh Từ, một nơi được cho là vô cùng hỗn loạn. Hắn không biết liệu có thể đi cùng Ngụy Tây Trầm và những người khác trong kỳ nghỉ đông này không.

Đây cũng là lần đầu tiên trường trung học Cẩm Thành chính thức thực hiện chiến lược bắt đầu tự học buổi tối cho học sinh khối 10 và 11.

Lúc tám giờ tối, vẻ mặt của học sinh đều nhuốm màu oán giận.

Học sinh đi học xa nhà đã làm thủ tục sinh hoạt tại trường. Nhà của Đào Nhiễm cũng rất xa nhưng cô không chọn sống trong khuôn viên trường. Trong lòng cô biết đây là nửa học kỳ cuối cùng ở lại, không cần phiền lòng đến ở trong kí túc, Trình Tú Quyên biết buổi tối bọn họ sẽ tự học liền vui vẻ thuê tài xế đến đón Đào Nhiễm sau giờ học.

Vì vậy, an ninh được đảm bảo.

Giáo viên chủ nhiệm Trần Chí Cương bước vào lớp, ánh mắt của các học sinh trong lớp đổ dồn vào sau lưng ông.

Học sinh giỏi nổi tiếng đỉnh đỉnh đỉnh của trường Thất trung bên cạnh, Giang Diệp!

Có thể thấy Trần Chí Cương cũng rất cao hứng, với nụ cười trên môi, ông yêu cầu mọi người im lặng, sau đó yêu cầu Giang Diệp giới thiệu bản thân.

Đào Nhiễm lông mi khẽ run, trong lòng thở dài một hơi, giương mắt nhìn anh.

Giang Diệp mặc đồng phục học sinh của trường trung học Cẩm Thành, quần áo quá rộng, bên trong có một chiếc áo len màu xám nâu, anh nói một cách bình tĩnh, không có cảm giác bức người nhưng cũng không có cảm giác ôn hòa, lướt qua ánh mắt tò mò của học sinh lớp 11.3, nhẹ nhàng lướt qua Đào Nhiễm.

Anh nói: "Mình là Giang Diệp, học 11A1 trường Thất trung. Rất vui được học cùng các bạn. Mình hy vọng... không quá muộn."

Câu cuối cùng không rõ ràng, nhưng các học sinh đã đồng loạt vỗ tay, ngoại trừ Ngụy Tây Trầm và Lam Tấn ở hàng cuối cùng.

Đào Nhiễm cũng vỗ tay theo công thức khiến Lam Tấn hừ lạnh.

Đào Nhiễm nhìn lại Lam Tấn, ngoài ý muốn bình tĩnh liếc hắn một cái. Cô không dám nhìn vẻ mặt Ngụy Tây Trầm, vội vàng quay đầu đi.

Lam Tấn sửng sốt trước cô, chợt nhận ra rằng mình không có lý do gì để nhắm vào cô như thế này.

Đào Nhiễm ban đầu vốn dĩ thích chính là Giang Diệp, cô chưa bao giờ giả bộ với Ngụy Tây Trầm nhưng Lam Tấn chẳng qua có chút bất công nên cảm thấy Đào Nhiễm là một cô gái không công bằng và vô lương vô tâm.

Lam Tấn lúng túng nhìn sang chỗ khác, đúng vậy, thế giới tình cảm quá phức tạp, không thích hợp với một người có mạch não đơn giản như hắn.

Ngụy Tây Trầm không nhìn Giang Diệp, ánh mắt vẫn dán chặt vào Đào Nhiễm.

Rõ ràng là cô đang trong trạng thái hoảng hốt, nhìn cũng không biết cao hứng hay không.

Anh mỉa mai giật giật khóe môi, cảm thấy tình cảm đang gào thét trong l*иg ngực mình sắp lên men phá l*иg. Thứ tình cảm chết tiệt này giống như một con thú đang vùng vẫy, nó chỉ cần một cơ hội liền không thể quản được nữa.

Biết rằng có học sinh chuyển đến, lớp trưởng vì sứ mệnh cao cả đã nhường ghế ở hàng thứ ba. Số người trong lớp vốn là số lẻ, bởi vì Lam Tấn bỏ rơi bạn cùng bàn cũ, cho nên lớp trưởng đến ngồi cùng bạn học sinh phải ngồi một mình kia.

Giang Diệp được xếp vào vị trí ban đầu của lớp trưởng, hàng thứ ba của dãy ba.

Bạn cùng bàn là một cô gái nhỏ nhắn, trong mắt hiện lên sự tò mò và kinh ngạc, cô tự giới thiệu mình với Giang Diệp: "Mình tên là Lưu Tinh, chào Giang Diệp, mình có nghe nói về bạn."

Giang Diệp bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, ngữ khí mềm mại: "Bởi vì Đào Nhiễm nên biết tôi sao?"

Lưu Tinh ngẩn người: "..." Đây là diễn biến gì vậy? Chẳng lẽ tin đồn còn ảnh hưởng đến người trong cuộc sao?

Lưu Tinh lắc đầu, nói một cách thân thiện nhất có thể: "Không, bởi vì điểm của bạn rất tốt."

Giang Diệp không nói nữa.

Lần đầu tiên đi tự học buổi tối, không những học sinh chưa quen mà giáo viên cũng chưa quen nên không có bài giảng, thế là học sinh tự học. Cả lớp không khỏi thấp giọng bàn tán.

Lưu Tinh không thể cưỡng lại sự cám dỗ muốn nói chuyện với Giang Diệp, nhưng chủ đề chung dường chỉ có thể như là...

Lưu Tinh: "Giang Diệp, Đào Nhiễm hình như có bạn trai."

Giang Diệp đang vẽ các đường phụ thì nghe thấy đầu bút chì bị gãy. Anh dừng một chút, ấn đầu bút tiếp tục vẽ, ngữ khí bình tĩnh: "Ồ? Là ai?"

Lưu Tinh trả lời anh: "Số một trong lớp chúng tôi, Ngụy Tây Trầm." Khi cô nói ra cái tên này, cô không thể không nuốt nước bọt. Trên thực tế, Ngụy Tây Trầm thực sự rất đẹp trai, nhưng anh ta quá lạnh lùng để đến gần. Sau sự cố họp phụ huynh hôm đó, cả lớp tràn ngập tin đồn về gia đình nghèo khó của Ngụy Tây Trầm.

So sánh một chút, Giang Diệp bên cạnh hấp dẫn hơn nhiều.

Cho dù điểm có thể không bằng Ngụy Tây Trầm nhưng gia tộc khoa bảng, nghe cũng có mặt mũi.

Giang Diệp vẻ mặt trầm mặc, một lát sau mới nói: "Cô cũng nói chỉ là "hình như" thôi mà."

Lưu Tinh phản ứng hồi lâu mới nhớ ra lời này có ý gì, cô nhìn Giang Diệp trầm mặc, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Giang Diệp nhớ đến Ngụy Tây Trầm, nam sinh trong quán bar đã mời anh ta uống với lá Vương bài giữa các ngón tay.

Hóa ra hắn đã có ý xấu với anh từ rất sớm.

Đào Nhiễm đang vẽ nam chính truyện tranh ở hàng sau, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy bình tĩnh lại một chút.

Cô vừa vẽ xong năm ngôi sao trên bộ quân phục của nam chính thì bóng đèn sợi đốt trên trần nhà lập tức vụt tắt, cả phòng học trong nháy mắt chìm vào bóng tối đen kịt, chiếc đồng hồ huỳnh quang của một vài học sinh phát ra ánh sáng yếu ớt.

Đào Nhiễm chớp mắt, có chút bối rối.

Đây có phải là... mất điện không?