Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Sụp Đổ

Quyển 1 - Chương 10: Người thành tiên, ta không giữ người lại nhân gian

Sau đó, khi y nhìn thấy những cô nương xinh đẹp nhưng hoàn cảnh khó khăn, cũng đưa vào hậu viện, Triều gia cũng không phải không nuôi nổi, nuôi mấy mỹ nhân ở hậu viện cũng tạo thành cảnh đẹp ý vui.

Cận Nghiêu nghe vậy, mắt phượng tối sầm lại: “Nói vậy, ngươi chưa từnglàm chuyện phòng the với họ?”

Triều Từ gật đầu.

“Vậy ngươi và bọn họ có cùng chung phòng ngủ chưa? Có làm mấy hành động giống như ngươi và ta hôm đó?”

Triều Từ lắc đầu: “Không có! Ta chỉ yêu thích mỗi A Nghiêu.”

“Ngươi không đuổi bọn họ đi cũng không sao, nhưng từ nay về sau, không được phép đi gặp bọn họ.” Cận Nghiêu nói: “Nếu ngươi làm được, ta không giận ngươi nữa.”

Triều Từ lắc đầu liên tục.

Nụ cười bên môi Cận Nghiêu rõ ràng thêm một chút.

Thật ra hắn cũng không cảm thấy mình đang tức giận, mặc kệ tiểu tử này đa tình hay là ngây thơ thì cũng không liên quan đến hắn.

Hắn chỉ suy nghĩ, nếu phải hao phí thời gian như vậy, chi bằng nhanh chóng thoát khỏi lần độ kiếp này.

Sau khi nghe tiểu tử này đề nghị, hắn cũng thuận miệng mà hỏi thôi. Ai ngờ được, kết quả ngược lại với suy đoán trong lòng hắn rất nhiều.

Mặc dù không rõ là vì nguyên do gì nhưng mà Cận Nghiêu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.



Mười một châu ở Bắc Cảnh, tuy nói là châu nhưng trong thực tế có thể xem là một đất nước.

Từng có vị bá chủ thống nhất cả Bắc Cảnh, tuy nhiên, hậu duệ người nọ không tốt, biên cương bờ cõi rộng lớn, trăm năm sau sụp đổ. Các châu tự xưng vương, hoàng thất bây giờ chỉ còn trên danh nghĩa.

Mấy trăm năm trôi qua, các châu không ngừng mâu thuẫn, chiến tranh nổi lên khắp bốn phía, trong một trận chiến hoàng thất cuối cùng cũng bị hủy diệt.

Gần trăm năm nay, Yêu Ma Cảnh có biến động, thế loạn của nhân gian càng khó kiểm soát.

Những tranh chấp đã kéo dài hàng thế kỷ, khói lửa chiến tranh vẫn còn hoành hành, trong thế giới hỗn loạn như vậy, mạng người cũng như cỏ rác.

Nhưng ở Triều gia, chuyện này đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Tiểu công tử không rành thế sự, suốt ngày quấn quýt với người trong lòng, tìm mọi cách để lấy lòng người yêu, cùng đùa giỡn phá phách với đám bạn xấu, ngày qua ngày cũng chỉ trải qua như vậy.

Nhưng mọi chuyện chuyển biến xấu, sự an toàn cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Kể từ nửa năm sau khi Cận Nghiêu và Triều Từ thành thân, Thượng Hoa Châu bắt đầu tấn công Tấn Vân Châu, Tấn Vân Châu phái ra 30 vạn đại quân, lại chiêu mộ thêm từ người dân 10 vạn.

Triều gia là thế gia. Mấy trăm năm qua, châu chủ thay hết người này đến người khác,] nhưng bối cảnh Triều gia sâu không lường được, sừng sững không ngã. Bất kể là châu chủ có thay đổi cả triều đại thì cũng phải để cho Triều gia mấy phần mặt mũi. Chiến loạn hay không, cũng không liên quan đến Triều gia.

Triều Từ luôn cho rằng như thế.

Mãi cho đến khi, Triều Quyết chào từ biệt y, nói rằng muốn tòng quân tham chiến.

Triều Từ không hiểu, cũng không muốn đại ca của y rời đi. Vậy nên mấy ngày nay y không quấn lấy Cận Nghiêu nữa, mà mỗi ngày đều đi theo Triều Quyết, thuyết phục đủ kiểu, giả bộ đáng thương với hy vọng đại ca của y có thể từ bỏ suy nghĩ đấy trong đầu.

Y cảm thấy, bây giờ đang ở trong chủ thành, cho dù Thượng Hoa Châu có đánh tới thì cũng không thể bắt bọn họ được. Nhưng mà đại ca ra biên cảnh, đây là cửu tử nhất sinh.

Cha của y thấy vậy, ông gọi y lên khuyên răn, nói đừng quấy rầy Triều Quyết.

Triều Quyết đang chuẩn bị nhiều thứ để tòng quân, Triều Từ cứ suốt ngày như vậy sẽ gây phiền hà cho hắn.

Không thuyết phục được đại ca, Triều Từ chuyển sang tấn công cha của mình.

Biên cảnh nguy hiểm như thế, nhi tử không khuyên được đại ca thì thôi, cha cũng không khuyên đại ca lấy một câu sao? Đang ngại có nhiều con quá sao?

Cha của y cũng bất đắc dĩ.

Sự thịnh vượng của một gia tộc thì cuối cùng cũng chỉ là như bèo nước không có gốc rễ cố định, trong thế loạn như vậy, các bên đã bắt đầu xé rách da mặt giở thủ đoạn, bây giờ chỉ thực sự nắm binh quyền trong tay, mới thật sự là gia tộc mạnh.

Triều Quyết ra chiến trường là đánh cược mạng sống của mình, mặc dù hắn không muốn… Nhưng mà cả nhà cũng không còn ai, hắn không muốn thì cũng phải đi.