Cả căn phòng tối đi, chỉ còn ánh nến màu đỏ chập chờn như có như không.
Triều Từ quay đầu nhìn Cận Nghiêu, y cảm thấy bầu không khí bây giờ rất mập mờ.
Triều Từ lặng lẽ nhích người đến cạnh Cận Nghiêu.
Vẻ mặt của Cận Nghiêu cũng không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng dưới ánh nến dịu nhẹ, nhìn giống như có vẻ dịu dàng hơn, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, rồi xoay người đối diện Triều Từ, chạm khẽ vào người y.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên kiều diễm.
Triều Từ đỏ mặt đẩy hắn ra, ấp úng nói: “Chờ… Chờ sau này.”
Cận Nghiêu nhíu mày, cảm thấy rất kinh ngạc.
Tiểu tử háo sắc như vậy, chẳng phải rất muốn làm chuyện này sao, vậy mà mới thế đã muốn rút lui.
Hắn muốn hỏi y, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị dành nói trước, y nói với giọng điệu luống cuống: “A Nghiêu, thương tích của ngươi chưa lành hẳn. Chuyện này… Không cần thiết phải vội như thế.”
Cận Nghiêu cúi đầu nhìn vết thương trên vai mình.
Hắn ở Triều gia cũng hơn một tháng, tuy vết thương không nhỏ nhưng bây giờ đã không còn đáng ngại, thế mà tiểu tử này còn nhớ rõ chuyện này?
“Ta sợ là ta quá hung hăng, nếu làm không tốt có thể làm A Nghiêu bị thương.” Triều Từ giải thích: “Đại phu cũng đã nói dù vết thương của A Nghiêu đã không còn đáng ngại nhưng chuyện phòng the rất dễ nhiễm phong hàn hoặc nóng sốt…”
Nghe xong y nói, Cận Nghiêu cảm thấy thật vi diệu.
Ý của tiểu tử này, là y đang muốn thượng hắn sao?
Hắn đánh giá tiểu tử này một lượt, quá lắm thì cũng chỉ cao đến cằm hắn, lấy đâu ra tự tin mà có thể đè hắn vậy?
Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại thuận theo lời của y mà nói: “Vậy ngươi…”
“A Nghiêu có thể… Có thể cho ta sờ… Sờ một chút được không?” Nói ra giống như sợ Cận Nghiêu từ chối nên hỏi rất vội vàng. Nhưng vừa nói xong, tiểu tử thấy thẹn thùng mà đứng phắt dậy.
Sờ?
Cận Nghiêu hồi lâu cũng không trả lời.
Tuy hắn đã trải qua ngàn vạn năm chưa từng làm chuyện này nhưng thân là Long tộc, tuổi thọ rất dài, hiểu biết của Cận Nghiêu không kém phàm nhân chút nào. Ham muốn của Long tộc rất cao, nhiều lần hắn ở động phủ của đồng tộc, hắn nhìn nhiều chuyện hoang da^ʍ đã thành quen, thì những chuyện này đối với Long tộc cũng không phải là chuyện xấu hổ.
Hơn nữa, Cận Nghiêu cũng từng chinh chiến ở hai giới yêu ma, ở nơi đó chuyện xá© ŧᏂịŧ chưa từng che dấu, lúc những đại yêu mở tiệc đãi khách, có rượu ngon cũng có mỹ nhân, dâʍ ɖu͙© cùng xá© ŧᏂịŧ, nhìn qua một lượt khắp nơi đều có.
Bởi vậy lúc nghe được câu hỏi của Triều Từ, Cận Nghiêu bỗng cảm thấy hứng thú.
“Ta có thể… Sờ A Nghiêu được không?”
Cận Nghiêu cong mắt cười nhẹ: “Sờ là sờ thế nào?”
Triều Từ không thể kiềm lòng mà gãi gãi tai mình, giọng nói của A Nghiêu vờn qua tai y, như câu đi hồn phách của bản thân mình.
Qua lúc lâu y mới nhận ra rằng, A Nghiêu không từ chối!
Đôi mắt đào hoa mở to như mèo con, sáng lấp lánh, y lúng túng đưa tay kéo vạt áo của Cận Nghiêu.
Vạt áo bị cọ xát làm cho Cận Nghiêu cảm thấy ngứa ngáy, mặc dù rất nhẹ nhưng Cận Nghiêu cũng cảm nhận được rõ ràng, yết hầu của hắn bỗng căng chặt.
Hai cánh tay trắng nõn, ngón tay thon dài cùng với móng tay được cắt gọn chỉnh tề. Rất xinh đẹp, còn mang theo sự non nớt của thiếu niên, có thể tưởng tượng, chỉ cần một tay của hắn cũng có thể nắm gọn bàn tay của y.
Cuối cùng thì tay của thiếu niên cũng tiến vào, sau khi tiếp xúc với làn da trơn nhẵn lạnh buốt như ngọc thì rút tay về như bị điện giật.
Cận Nghiêu nhíu mày nhìn y, giống như cảm thấy bất mãn.
Thiếu niên vì cảm thấy căng thẳng mà nuốt một ngụm nước bọt, lại một lần nữa đưa tay tiến vào, cho đến khi cả bàn tay chạm đến l*иg ngực của Cận Nghiêu.
Cảm giác như có chân mèo chạm vào nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì thấy khác.
Đó là hơi ấm da thịt cùng với sự cẩn thận tỉ mỉ, có thêm tiếng mạch đập như biểu thị sự căng thẳng của thiếu niên.
Còn những gì Triều Từ cảm nhận được là nhịp tim đập nhẹ nhàng của Cận Nghiêu, cùng với da thịt lạnh lẽo.
Cận Nghiêu không làm gì, tùy ý để tay của y sờ sờ.