Thật không ngờ tiểu tử này háo sắc nhưng bên trong lại là người bảo thủ.
Cận Nghiêu nhìn Triều Từ từ trên xuống dưới, y mặc bộ y phục màu đỏ, càng tôn lên nước da trắng nõn, môi hồng răng trắng. Đôi mắt hoa đào như câu đi hồn phách người khác, mỗi khi mở to mắt, đồng tử màu trà như mèo con, hai má phúng phính như hài tử.
Nhìn thế nào đi nữa cũng giống như mấy đứa nhóc lông cánh chưa mọc đủ, ấy vậy mà lại học không ít thói xấu, nhất là dê xồm.
Cận Nghiêu bật cười.
Cưới nam thê vào cửa cũng có tập tục của nó, tuy nói là rước Cận Nghiêu vào cửa Triều gia nhưng không có ý muốn hạ thấp người khác.
Ngày cử hành hôn lễ, hai người đều mặc hỉ phục tân lang. Cận Nghiêu không cha không mẹ, ở Tấn Vân Châu cũng không có hương thân, Triều gia mua cho hắn một tòa nhà ở thành nam, ngày cử hành hôn lễ thì đón dâu ở đó.
Lúc nhìn thấy Triều Từ, đôi mắt đào của y vì vui mừng mà khóe mắt cong cong, miệng tủm tỉm cười, ngay cả tóc tai cũng có thể viết được hai chữ vui vẻ.
Cận Nghiêu cảm thấy khó hiểu, hắn và Triều Từ chưa gặp nhau lần nào, chỉ vì thấy gương mặt của hắn mà đã có tình cảm sâu đậm đến vậy sao?
Cơ mà nói cho cùng thì cũng là bởi vì nhan sắc.
Sau khi hai người bái đường thành thân, Triều Từ đuổi những người đến nháo động phòng. Cẩn thận đóng cửa phòng tân hôn, Triều Từ nhìn thấy Cận Nghiêu đang bình tĩnh ngồi trước bàn trà, vui mừng và hưng phấn do thành thân biến mất, chỉ cảm thấy xấu hổ.
Y cùng tay cùng chân đi đến bàn trà, ngồi xuống trước mặt Cận Nghiêu, rồi tay chân luống cuống cầm lấy bánh trái điểm tâm đưa cho hắn, lấy lòng nói: “A Nghiêu có đói bụng không? Ngươi ăn một chút điểm tâm nha.”
Lễ nghi thành thân của thế gia rất rườm rà, cơ bản là đứng từ sáng đến tận bây giờ, hai người chưa được ăn cái gì vào bụng.
Cận Nghiêu tùy ý cầm lấy một phần điểm tâm cắn một cái rồi hỏi y: “Ngươi không đói bụng sao?”
“Ta, ta không đói.” Triều Từ trúc trắc. Bây giờ trong đầu y không nghĩ được cái gì thấu đáo, làm gì quan tâm đến đói hay không.
Cận Nghiêu đưa cho y một miếng điểm tâm: “Cả ngày hôm nay ngươi chưa ăn gì, ăn đi.”
Triều Từ mơ hồ mà nhận điểm tâm, ngây ngô cười.
Đây là lần đầu tiên A Nghiêu quan tâm y đó.
Y đối xử với A Nghiêu cũng không tồi, dù sao bình thường Triều Từ cũng không phải là người ưa lạnh nhạt, đối xử với ai cũng không khắt khe, trái lại A Nghiêu cũng không có để tâm đến y.
Bây giờ đột nhiên được quan tâm như thế, Triều Từ cảm thấy như mình như dẫm phải bông, như đi lên mây, sung sướиɠ khôn cùng.
Lại nhìn điểm tâm được A Nghiêu đưa cho, Triều Từ cẩn thận cắn một miếng, chỉ thấy điểm tâm ngọt hơn bình thường mấy phần.
Triều Từ cầm điểm tâm ăn rất lâu, giống như từ trước đến nay chưa nếm qua món ăn nào ngon ngọt như vậy.
Chờ sau khi y ăn xong, Cận Nghiêu đã cầm lấy khăn chậm rãi lau tay mình.
Triều Từ chỉ ăn một miếng điểm tâm nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu của y khiến y không tài nào để ý đến việc ăn uống, chỉ ngây ngốc nhìn thẳng Cận Nghiêu, há miệng muốn nói mà không thể thốt nên lời.
“Muốn đi ngủ rồi sao?” Cận Nghiêu nhìn y rồi cười khẽ, hỏi.
Hắn cũng không có ý định làm chuyện gì với tiểu tử này, mặc dù Long tộc hoang da^ʍ vô độ nhưng Cận Nghiêu không muốn bản thân mình chìm đắm trong xá© ŧᏂịŧ, cho nên hắn luôn cấm dục. Còn nếu hắn thật sự phá giới, chỉ sợ là tiểu tử này không chịu nổi.
Hắn chỉ muốn trêu chọc y một chút, dù sao thì hắn cũng rất giỏi trong việc kiểm soát người khác.
“Trời cũng tối muộn rồi… Vậy nên, chúng ta đi ngủ thôi…” Triều Từ lắp bắp nói.
Cận Nghiêu đứng dậy đi đến cạnh giường, tùy ý cởi hỉ phục trên người rồi để sang một bên.
Nội sam làm bằng lụa tơ tằm trắng như tuyết, đường cắt may vừa vặn tôn lên dáng người cao thẳng của hắn, Triều Tử chỉ mới liếc nhìn đã cảm thấy vành tai nóng rực.
Y cũng đi đến bên mép giường rồi ngồi xuống, buông rèm giường.
Nha hoàn giữ cửa bên ngoài thấy hai người đã lên giường, liền đi vào trong gian nhà thổi tắt nến, chỉ để lại một cây nến đó.