Editor: Dánh
Kiều Nguyệt không khống chế được nước mắt của mình, cô nhìn không rõ sắc mặt Thương Yến, càng không nghe thấy anh nói gì.
Hiện tại toàn bộ đầu óc cô đều đang nghĩ về chuyện Thương Yến muốn cưới người khác.
Ghé vào trong ngực Thương Yến, Kiều Nguyệt nắm quần áo trước ngực anh, ban đầu là nén giọng nhỏ giọng nức nở, đến sau càng khóc càng lớn tiếng.
Sắc mặt Thương Yến hoảng loạn, anh cố gắng để mình trấn định, nâng mặt cô gái nhỏ lên, không ngừng lau nước mắt trêи mặt cô.
Đến khi khăn tay đều ướt sủng, cô gái nhỏ vẫn không ngừng khóc, nước mắt càng chảy càng nhiều.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến gấp đến thanh âm đều khàn, anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô gái nhỏ, cúi đầu, cẩn thận hôn lên, "em đừng khóc."
Kiều Nguyệt há miệng thở dốc, lại không nói ra lời.
"Nguyệt Nguyệt, đều là anh không tốt, em đừng giận." Thương Yến hôn lên nước mắt trêи mặt cô, trong miệng không ngừng dỗ cô.
Cô gái nhỏ khóc đến quá thảm, trêи mặt cũng dính vài sợi tóc. Thương Yến sửa sang tóc tai lại cho cô, sờ sờ mặt cô.
Anh bám vào bên tai cô gái nhỏ, từng câu từng câu dỗ cô.
Kiều Nguyệt nghe anh ôn nhu nhẹ giọng dỗ dành, trong lòng càng khó chịu. Sau này anh sẽ giống như hiện tại, ôm người phụ nữ khác, dịu dàng dỗ dành. Qua thêm một thời gian nữa, anh sẽ hoàn toàn không cần cô nữa.
Kiều Nguyệt cắn cắn môi, nghẹn đến mặt đỏ bừng mới đem nước mắt nghẹn lại. Cô thích Thương Yến, nhưng tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm tình nhân không thấy được ánh sáng của anh sau khi anh kết hôn.
Tiếng khóc cô gái nhỏ dừng lại, Thương Yến nhẹ nhàng thở phào, hôn mặt cô, dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em đừng giận."
Anh nhận thua. Ép buộc cô gái nhỏ, cuối cùng người khó chịu nhất vẫn là anh.
Hoắc Tiêu phân tích tình huống cũng không thích hợp với anh. Cô gái nhỏ chính là mạng của anh, anh không nỡ mắng cô, càng không nỡ ép cô làm chuyện cô không thích.
Nếu trong lòng cô còn có Lâm Thư Mặc, thế thì sau này anh sẽ đối với cô càng tốt, tốt đến mức cô gái nhỏ không rời khỏi anh được, khiến cô hoàn toàn quên Lâm Thư Mặc.
Trong lòng Thương Yến nhẹ nhàng, anh bế cô gái nhỏ lên, hôn hôn, khóe miệng nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, mấy ngày nay đều là anh ..."
"Anh để tôi rời đi đi," Kiều Nguyệt ngước mắt, nhìn chằm chằm anh, mở miệng ngắt lời anh, ngữ khí kiên định nói: "Tôi không muốn cùng anh ở bên nhau."
Kiều Nguyệt nói xong, hốc mắt lại bắt đầu nóng lên, nước mắt vừa nhịn xuống lại chảy ra.
Cô bắt lấy quần áo Thương Yến, nói năng lộn xộn, nghẹn ngào cầu xin: "Tôi không muốn cùng anh ở bên nhau nữa, anh thả tôi đi đi. Tôi, tôi không thích anh, sau này cũng sẽ không thích anh ..."
Cô không được đau lòng, anh muốn cưới người khác, sau này cô cũng sẽ gả cho người khác, vĩnh viễn không cần lại thích anh.
Tươi cười trêи mặt Thương Yến cứng đờ, anh nhìn thần sắc nghiêm túc của cô gái nhỏ, thật lâu sau mới khó khăn nói ra một câu: "Em nói cái gì?"
"Tôi không thích anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thích anh." Kiều Nguyệt hít hít mũi, khóc lóc nói: "Thương Yến, chúng ta chia tay hòa bình được không, anh thả tôi đi. Tôi, tôi sau này cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của anh. Đồ anh tặng tôi, tôi từ từ sẽ trả anh."
Ngực Kiều Nguyệt đau đớn, cô không muốn tận mắt thấy anh cưới người khác. Cô phải rời khỏi anh, sau này cũng không thấy được anh, cô muốn trốn đi một nơi rất xa.
Sắc mặt Thương Yến hoàn toàn âm trầm, anh nhìn cô gái nhỏ khóc đến vẻ mặt thương tâm, mỗi chữ cô nói ra đều khiến toàn thân nah rét run.
Cô gái nhỏ thật sự không thích anh, vì Lâm Thư Mặc, cô còn muốn vĩnh viễn rời khỏi anh.
Một ít lời nói ấp ủ trong lòng lại như thế nào cũng không nói nên lời. Thương Yến nhẹ nâng cằm cô, nhìn mặt cô đầy nước mắt, ngực buồn đau, trêи mặt lại không biểu tình lạnh giọng nói: "Em sinh con cho anh."
(Editor: hic đoạn này vừa đọc vừa nghe "Ngày mình giận nhau - LyLy x Anh Tú" hợp lắm nè. Mình gắn trêи đầu rồi ạ)
Lúc nói ra lời này, cả người anh bình tĩnh ngoài dự đoán, trong nháy mắt trong lòng hiện lên rất nhiều ý nghĩ. Cho dù trong lòng cô gái nhỏ nghĩ như thế nào, nếu hai người có con, sau này xác thật sẽ cột chặt vào nhau.
Thương Yến cúi đầu, từng chút hôn lên nước mắt trêи mặt cô gái nhỏ, bám vào bên tai cô nói nhỏ: "Em sinh đứa con cho anh, anh liền thả em đi."
Kiều Nguyệt nhỏ giọng nức nở một tiếng, hai mắt vừa hồng vừa sưng, mềm mại nói: "Thật không? Anh sẽ thả tôi đi?"
"Ừ." Thương Yến không muốn hứa hẹn quá nhiều với cô.
Thả cô gái nhỏ đi chắc chắn là không thể nào. Chờ cô sinh con ra, anh liền có lí do quang minh chính đại, vĩnh viễn cột cô lại bên người.
Kiều Nguyệt khóc đến đôi mắt đều đau. Cô nhỏ giọng hít hít, ấp úng nói: "Được, tôi sinh con cho anh."
Chỉ cần có thể rời khỏi anh, không cần tận mắt nhìn anh cưới người khác, cái gì cô cũng nguyện ý làm.
Thương Yến không muốn lại thấy bộ dáng cô vì Lâm Thư Mặc mà ủy khuất bản thân, khóc lóc cầu anh.
Anh buông cô gái nhỏ ra, cố gắng bỏ qua đôi mắt sưng đỏ của cô, cả người cứng đờ xoay người rời đi.
Buổi tối, động tác Kiều Nguyệt máy móc rửa mặt xong, ngồi phát ngốc trêи giường. Sinh con là cô có thể rời đi rồi, bây giờ cô phải vui mới đúng.
Kiều Nguyệt xoa xoa mặt, cố gắng để khóe miệng giương lên, nhưng vẫn không thể cười được.
Cô nản chí cúi đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm ga giường. Sau khi sinh con, Thương Yến sẽ không bao giờ là người đàn ông của cô nữa, anh sẽ cưới người khác.
Ngực Kiều Nguyệt đau đớn, cô giơ tay chạm vào, cảm thấy thật là khó chịu.
Cô nằm trêи giường, chờ Thương Yến đến. Nhưng chờ đến khi cô ngủ rồi, anh vẫn có không đến.
Lần chờ này, Kiều Nguyệt chờ đến một tuần. Mấy ngày này, đều không gặp được Thương Yến. Mỗi ngày anh đi sớm về trễ, cô căn bản không có cơ hội thấy anh.
Buổi tối hôm nay, Kiều Nguyệt rửa mặt xong, giống lúc trước chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi. Cô vừa nằm lên giường xốc chăn lên, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Thần sắc cô ngẩn ra, ngốc ngốc xoay người lại, quả nhiên thấy Thương Yến đang ăn mặc đồ ở nhà, trầm mặc bước đến.
Thương Yến ngừng bên mép giường, nhìn Kiều Nguyệt đang ngẩng đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm anh.
Cô gái nhỏ gầy đi, cằm nhọn nhọn, thân thể nhìn càng thêm nhỏ xinh.
Thương Yến ngồi vào bên giường, ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng sờ mặt cô, trong mắt xẹt qua tia đau lòng, "Anh đã mời nhân viên y tế và chuyên gia tốt nhất đến. Từ chuẩn bị mang thai đến sinh con đều sẽ có nhân viên chuyên môn chăm sóc em. Nguyệt Nguyệt, em đừng sợ, anh sẽ luôn bồi em, sẽ không để em một mình."
Kiều Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Thương Yến. Thanh âm anh ôn nhu như vậy, giống như hai người chưa từng giận dỗi, anh cũng không định cưới người khác.
Nhưng anh sẽ cưới người khác, chờ sau khi cô sinh con xong, anh liền sẽ không cần cô nữa. Nếu xem cô là tình nhân sinh con giúp, sao còn đối tốt với cô như vậy?
Kiều Nguyệt rầu rĩ gật đầu, "Ừ."
Không khí trở nên trầm mặc xấu hổ.
Thương Yến cũng không thèm để ý. Chỉ cần cô gái nhỏ vẫn còn ở bên anh, một ngày nào đó anh có thể dỗ cô về bên anh.
"Đã khuya rồi." Thanh âm Thương Yến bình tĩnh, lòng bàn tay lại hơi đổ mồ hôi, "Chúng ta nên nghỉ ngơi."
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng hồng của cô gái nhỏ, tim đập cực nhanh. Mấy ngày nay, anh không ngừng nghiên cứu kĩ xảo khiến phụ nữ thoải mái trêи giường.
Lần đầu tiên với cô gái nhỏ, anh nhất định sẽ khiến cô vừa lòng.
Kiều Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm khiến cho cả người nóng lên, khẩn trương nắm quần áo trêи người, đỏ mặt cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tay lại không có hành động gì.
Thương Yến cố gắng ổn định tâm thần, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, tay khẽ nhúc nhích, muốn cởi quần áo cô. Nghĩ nghĩ, anh vẫn khống chế được, thanh âm trầm thấp: "Trước cởi quần áo."
Ánh mắt anh không nhịn được liếc về ngực cô, trong lòng khẩn trương, yết hầu căng thẳng.
Kiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, "nga" một tiếng, nâng tay cởi nút áo ngủ. Cô vừa tháo được hai nút, khóe mắt lại thấy Thương Yến cởi xong áo trêи rồi.
Trong lòng hoảng hốt, tay Kiều Nguyệt càng thêm vô lực, khẩn trương đến nút cũng cởi không được.
Thương Yến thấy tay cô gái nhỏ hơi run, sắc mặt anh hơi trầm xuống, nắm lấy tay cô, nhẹ giọng kêu: "Nguyệt Nguyệt."
"Anh không được nói chuyện." Trong lòng Kiều Nguyệt không quá thoái mái, lá gan cũng lớn hơn, không vui trừng anh một cái, khẩn trương nói: "Anh gấp cái gì chứ, cũng, cũng không phải không sinh con cho anh."
Ủy khuất nghẹn trong lòng cô mấy ngày nay đột nhiên trào lên, giận dỗi buông tay, yếu ớt la lên: "Tự anh cởi đi."
Thương Yến thấy cô gái nhỏ mặt đầy đỏ ửng, thân thể vẫn luôn run rẩy, biết cô đang sợ hãi.
Anh nhẹ ôm cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, có phải em chưa chuẩn bị tốt?"
Kiều Nguyệt nghe ngữ khí anh ôn nhu, trong lòng càng thêm tức giận. Mấy ngày trước khi cãi nhau với cô, vẻ mặt anh hung dữ. Bây giờ muốn ngủ cô thì lại nhẹ giọng dỗ cô.
Khốn khiếp, cùng những tên đàn ông khác giống nhau, đều không phải thứ tốt.
Kiều Nguyệt nhịn không được nhìn thân trêи của anh, mặt đỏ tới mang tai nói: "Loại chuyện này ai sẽ chuẩn bị tốt chứ."
Cô cũng không phải toàn bộ đầu óc đều là nghĩ chuyện này.
Thương Yến trầm mặc vài giây, thấp giọng dỗ cô: "Em đừng sợ, anh đã làm chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ khiến em thoải mái.
Mặt Kiều Nguyệt càng đỏ hơn. Trước kia anh muốn "khi dễ" cô, bây giờ mục đích sắp đạt được rồi, trong lòng anh chắc chắn đang rất vui.
"Hừ." Kiều Nguyệt mềm mại hừ một tiếng, mím môi không nói lời nào.
Trong lòng Thương Yến vội vàng, nhưng anh đã tìm hiểu qua, dạo đầu là sự khởi đầu cho cuộc yêu hoàn hảo, anh cần phải từ từ đến, không thể khiến cô gái nhỏ sinh ra cảm xúc bất mãn.
Anh nghiêm túc nhấn mạnh, "Nguyệt Nguyệt, anh sẽ khiến em vừa lòng."
Kiều Nguyệt ép xuống ngượng ngùng trong lòng, "Ai muốn vừa lòng chứ, anh nhanh lên."
"Anh sẽ không nhanh." Thương Yến cho rằng cô gái nhỏ đang nghi ngờ năng lực của anh, trầm khuôn mặt nói: "Anh nhất định sẽ thật kéo dài."
Tuy rằng chưa thực hành bao giờ, nhưng anh tin tưởng độ kéo dài của bản thân sẽ không có vấn đề.
Kiều Nguyệt ngẩn người, hiểu rõ ý anh, cả người khô nóng, nhịn không được cào anh vài cái, giả vờ hung ác trừng anh: "Anh nói bậy gì đó, nhanh lên."
"Anh sẽ không nhanh, anh ..."
"Biết rồi biết rồi, anh kéo dài nhất." Kiều Nguyệt la hét ngắt lời anh, cắn cắn môi, "Anh còn muốn làm hay không?"
Thương Yến gần như gật đầu ngay lập tức, "Muốn."
Tâm tình vốn khẩn trương cũng được hòa hoãn không ít. Cô nhỏ giọng hừ hừ, đỏ mặt giang hai tay.
"Nguyệt Nguyệt, em đừng sợ." Thương Yến cúi đầu hôn cô, giơ tay đặt lên nút áo cô.
Khi ôm cô gái nhỏ, Thương Yến phát hiện cô run lợi hại hơn, sức bắt lấy tay anh cũng lớn hơn.
Tầm mắt anh dừng trêи mặt Kiều Nguyệt, phát hiện sắc mặt cô gái nhỏ rất khẩn trương, hai tròng mắt mang theo mờ mịt và sợ hãi.
Tâm Thương Yến mềm nhũn, đè mặt cô vào ngực mình, vỗ nhẹ lưng cô, "Tối nay không làm."
Kiều Nguyệt liếc mắt nhìn anh, "Tại sao?"
Thần sắc Thương Yến bình tĩnh, "Em còn chưa chuẩn bị tốt."
"Ai nói, tôi đã chuẩn bị tốt rồi." Kiều Nguyệt bất mãn đẩy anh một chút, "Tối nay làm."
Dù sao đều phải làm, cô khẽ cắn môi, nhẫn nhịn một chút thì sẽ qua.
Thương Yến nhìn lướt qua chỗ trước ngực cô, thân thể nóng lên, nháy mắt nổi lên phản ứng, cầm lòng không đậu gật đầu, "Được."
*********************************************
Lời editor: Thật ra định edit một lèo đến hết chính văn nhưng thật sự không nổi :< nên up đỡ đến đây rồi mai (hứa chắc chắn là mai, sẽ không lười nữa) sẽ up nốt 2 chương cuối chính văn nhé. Tui đã edit một lèo chương 56,57,58 rồi hic, thật sự không nổi nữa