Vì Em Mà Mê Muội

Chương 23

Editor: Dánh

Thương Yến nhìn Weibo Kiều Nguyệt, ảnh đại diện Weibo của cô không phải là hình cô, chỉ là một tấm hình nhân vật anime đơn giản.

Nhưng anh nhìn chằm chằm một lúc, trước mặt đều là hình ảnh cô gái nhỏ đỏ mặt, mềm mềm mại mại ghé vào lòng anh, ngước mắt thẹn thùng nhìn anh, bộ dáng đáng yêu cùng anh nói chuyện.

Trong lòng Thương Yến nhũn ra, tìm số điện thoại của cô gái nhỏ, gọi đi.

Khi điện thoại vang lên, Kiều Nguyệt còn đang ngây ngốc nhìn Thương Oánh Oánh.

Thương Yến nói 2 năm sau mới kết hôn, nhưng hiện tại mẹ Thương Oánh Oánh đã chọn đối tượng thích hợp cho anh.

Nói không chừng lần xem mặt này, Thương Yến sẽ hài lòng với cô gái kia, cô thật nhanh có thể thoát khỏi anh.

Cô nên vui vẻ mới đúng, cô vốn không thích Thương Yến. Nhưng hiện tại cô cảm thấy ngực rầu rĩ, có chút khó chịu.

Kiều Nguyệt nhớ lại 3 ngày ở nhà Thương Yến, Thương Yến đối với cô rất tốt, không chỉ đem cả tòa biệt thự trang hoàng theo phong cách cô thích, còn để cô quậy phá.

Vườn hoa trong biệt thự, anh cũng kêu người để ra một khoảng lớn đất trống. Dì Trần bảo, đây là cho cô trồng rau và hành lá.

Kiều Nguyệt thử suy nghĩ một chút. Nếu Thương Yến dỗ dành, ôm cô gái khác vừa hôn vừa sờ giống như đã làm với cô, nhưng cô phát hiện bản thân tưởng tượng không ra.

Trong lòng Kiều Nguyệt nghẹn một cổ khí, lấy ra điện thoại, cắn răng trừng mắt nhìn cái tên trêи màn hình, trực tiếp từ chối cuộc gọi.

Khó trách lén cô sáng sớm đi công tác, khẳng định là vì đi xem mắt với người khác. Hừ, lão nam nhân không biết xấu hổ đến dỗ con gái cũng không biết.

Thương Oánh Oánh thấy vẻ mặt Kiều Nguyệt tức giận, cô ngẩn người, nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu sao vậy?"

"Không sao, tớ rất tốt." Kiều Nguyệt lắc đầu.

Ánh mắt cô tối sầm lại, nói: "Oánh Oánh, chú cậu sao lại vậy chứ? Chú ấy cũng đã có bạn gái, lại còn đi xem mắt với đối tượng dì chọn."

Hừ, chờ lão nam nhân này về, cô không bao giờ cho anh hôn cô nữa.

Thương Oánh Oánh gãi gãi đầu, "Chú tớ không biết nha, là mẹ tớ tự làm chủ, để mợ tương lai với chú tớ gặp mặt."

Nghe xong lời Thương Oánh Oánh, Thương Yến thì ra không biết lần xem mặt này, tâm tình Kiều Nguyệt đột nhiên tốt lên, nhưng nghe Thương Oánh Oánh vẫn luôn kêu "mợ tương lai", trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

Buổi chiều 2 người không có tiết, Kiều Nguyệt nghe Thương Oánh Oánh nhiều chuyện hơn nửa tiếng cô ấy mới đổi đề tài.

"Nguyệt Nguyệt, chú tớ cũng thoát ế rồi, cậu cũng không cần nhớ mãi Lâm Thư Mặc." Thương Oánh Oánh chọc chọc trán cô, "Nếu hắn ta có người phụ nữ khác thì cậu cũng tìm người đàn ông ưu tú hơn hắn ta gấp trăm lần, tức chết hắn!"

Kiều Nguyệt thất thần gật đầu. Cô phát hiện hiện tại nghĩ đến Lâm Thư Mặc, trong lòng cũng không quá đau lòng nữa.

Khi 2 người tách ra, Kiều Nguyệt một mình đi dạo sân trường. Cô lấy điện thoại ra, trêи màn hình đều là cuộc gọi nhỡ của Thương Yến.

Không biết vì sao, nhớ đến Thương Yến luôn hỏi cô những vấn đề ngu ngốc thì tim cô hơi mềm, còn có chút nhớ anh.

Mặt Kiều Nguyệt hơi nóng lên, cô giơ tay sờ sờ, thật nóng. Cô vì sao sẽ nhớ cái lão nam nhân này nha? Hừ, cô mới không có nhớ anh.

"Lão nam nhân, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô gái nhỏ." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, cầm lấy điện thoại, khi chuẩn bị gọi lại cho anh thì Thương Yến gọi đến.

Trong lòng Kiều Nguyệt vui vẻ, bấm nhận cuộc gọi.

"Alo, làm sao?" Cô cố gắng kềm chế sự vui sướиɠ trong lòng, nhỏ giọng hừ nói.

Cô vừa nói xong, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Thương Yến, "Nguyệt Nguyệt, anh nhớ em."

Lỗ tai Kiều Nguyệt hơi ngứa, cô ngồi trêи ghế dài ngoài sân trường, nắm quần áo bản thân mềm mại hừ nói: "Nhớ cái gì chứ, anh mới rời đi buổi sáng này."

"Nguyệt Nguyệt, anh cũng không biết, chính là anh nhớ em. Nhớ bộ dáng mềm mại của em, muốn ôm em hôn em."

Bên tai là thanh âm trầm thấp ám ách của đàn ông, Kiều Nguyệt nghe được khóe miệng hơi giương lên, tâm tình rất tốt.

Bên kia điện thoại Thương Yến trầm mặc vài giây, nói: "Nguyệt Nguyệt, em có nhớ anh không?"

"Em mới không thèm nhớ anh." Ngữ khí Kiều Nguyệt hơi vội vàng trả lời, khẽ nắm chặt điện thoại.

Ngữ khí Thương Yến kì quái hỏi: "Nguyệt Nguyệt, vì sao em không nhớ anh?"

Nghe vấn đề ngây ngốc của anh, Kiều Nguyệt nói thầm: "Không nhớ chính là không nhớ, còn vì sao nữa?"

Cô vừa nói xong, nhớ tới chuyện Thương Oánh Oánh nói, bĩu môi, ngữ khí không vui, "Nghe nói hôm nay anh đi xem mắt? Cô ấy có đẹp không?"

Thương Yến thích hôn cô sờ cô như vậy, nói không chừng anh cũng thích sờ hôn cô gái mà anh xem mắt.

Chỉ cần nghĩ đến anh hôn cô gái khác, trong lòng Kiều Nguyệt liền hụt hẫng, cô hung dữ nói: "Thương Yến, nếu anh dám hôn cô gái khác, về sau em đều không cho anh hôn em, cũng không cho anh ôm, nghẹn chết anh!"

"Nguyệt Nguyệt, anh không có cùng cô gái khác xem mắt." Thanh âm Thương Yến hơi vội vàng, "Cũng không có hôn người khác, đời này anh chỉ hôn mình em."

Cho dù biết lời Thương Yến là dỗ cô thì trong lòng Kiều Nguyệt vẫn ngăn không được ngọt ngào.

Cô cắn cắn môi, lẩm bẩm nói: "Hừ, ai biết được chứ, lời đàn ông nói đều không tin được. Nếu có phụ nữ chủ động đưa tới cửa, anh còn từ chối sao?"

"Đương nhiên từ chối. Anh cũng không thích các cô ấy, vì sao muốn hôn họ?"

Nghe lời nói kiên định mà ngu ngốc của anh, Kiều Nguyệt vui vẻ đến mức mặt mày đều cong lên.

Tài xế trong nhà đã đến, Kiều Nguyệt ngồi vào xe, nghe lời dỗ cô của Thương Yến, tâm tình phiền muộn của cô hoàn toàn biến mất.

Khi về đến nhà, đem đồ đã mua ném lên giường, Kiều Nguyệt hừ nói: "Em về đến nhà rồi, không cùng anh nói nữa."

Cúp điện thoại, tâm tình Kiều Nguyệt rất tốt ca hát, lấy quần áo vào phòng tắm.

Nhìn chằm chằm điện thoại bị cắt đứt, trong lòng Thương Yến vẫn có chút vội vàng, không biết cô gái nhỏ còn giận không.

Xe dừng lại, Thương Yến mở cửa xe xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự.

Anh đẩy cửa phòng ngủ, không thấy Kiều Nguyệt. Tai khẽ nhúc nhích thì nghe được tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.

Thì ra cô gái nhỏ đang tắm.

Thương Yến cởi áo khoác, kéo cà vạt xuống đặt trêи ghế.

Trêи giường có túi mua sắm, là quần áo Kiều Nguyệt mua. Đồ trêи bàn trang điểm bên mép giường cũng lộn xộn.

Thương Yến khom lưng, đem đồ vật trêи giường cất đi, lại xếp ngăn nắp lại chai chai lọ lọ trêи bàn trang điểm. Mở ra tủ quần áo, anh phát hiện mình vừa đi chưa đến một ngày thì quần áo bên trong đã lộn xộn như vậy.

Thương Yến thích hoàn cảnh sạch sẽ, nhưng từ khi dưỡng Kiều Nguyệt, anh phát hiện đồ của cô gái nhỏ luôn bừa bộn.

Mất 10 phút mới đem tủ quần áo khôi phục nguyên trạng, Thương Yến vừa định đóng lại tủ quần áo thì bị một cái hộp màu đen hấp dẫn ánh mắt.

Cầm lấy hộp mở ra, bên trong là cái vòng cổ bị đứt. Thần sắc Thương Yến ngẩn ra, thật nhanh lại âm trầm lên.

Vòng cổ rẻ tiền này là anh làm đứt. Lúc anh tặng trang sức cho Kiều Nguyệt, cô gái nhỏ không chịu lấy còn khóc rất thương tâm.

Anh cho rằng cô gái nhỏ không thích trang sức, nhưng cô lại cất kĩ cái vòng cổ này.

Trong lòng Thương Yến dâng lên lửa giận. Vòng cổ này anh cho người điều tra mới biết là quà Lâm Thư Mặc tặng Kiều Nguyệt.

Mặt anh không biểu tình lấy vòng cổ ra, bao trong khăn giấy, trực tiếp ném vào thùng rác.

Trong lòng vẫn không thoải mái.

Thương Yến xoay người tìm vài cái vòng cổ mình đã mua, đem chúng toàn bộ đều nhét vào, lại để hộp vào vị trí cũ.

Cô gái nhỏ vẫn nhớ tên đàn ông kia, cái này khiến anh cực kì không vui.

Kiều Nguyệt tắm rửa xong, vừa hát vừa ra khỏi phòng tắm. Cô dùng khăn xoa loạn đầu tóc đang nhỏ nước của mình.

Khi nhìn thấy khuôn mặt trầm của người đàn ông đang đứng ở mép giường, Kiều Nguyệt chạy vài bước đến trước mặt anh, nhón chân ôm anh, dịu dàng nói: "Anh không phải đang ở Pháp sao, sao đã về rồi?"

Thương Yến vốn còn đang giận, chuẩn bị đêm nay giáo huấn cô, làm cô không được lại nghĩ người đàn ông khác. Nhưng vừa thấy cô gái nhỏ, cô còn mềm mại ôm anh, trong hai tròng mắt thủy nhuận nhuận tràn đầy kinh hỉ, thì mọi ý tưởng của anh đều biến mất.

Đem Kiều Nguyệt bế lên, Thương Yến cầm khăn lông lau đầu tóc cho cô, lại hôn môi cô, nói: "Anh rất nhớ em cho nên liền về nước."

Trong lòng Kiều Nguyệt nói không nên lời vui vẻ. Khi hôm nay cô đi học, ở trêи mạng tra tư liệu về Thương Yến, cũng xem một ít video về anh. Thì ra Thương Yến trong giới kinh doanh thật sự rất nổi tiếng, rất nhiều người đều xem anh như thần tượng, nam thần. Trêи mạng đánh giá về anh nhiều nhất là lạnh nhạt cấm ɖu͙ƈ, bất cận nhân tình*.

*Bất cận nhân tình: không có tình người, vô tình

Nhưng bọn họ đâu biết rằng, một người đàn ông lợi hại như vậy, luôn ngầm hỏi cô những vấn đề ngốc nghếch.

Ai nói người đàn ông này cấm ɖu͙ƈ? Anh thích sờ cô cọ cô, vừa có cơ hội liền chiếm tiện nghi cô.

Thương Yến ôm cô gái nhỏ ngồi trêи ghế, nhẹ chải đầu tóc hỗn độn của cô, thấy cô nãy giờ không nói chuyện cho rằng cô vẫn còn giận, giải thích: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay anh không có đi xem mặt, cũng không có hôn phụ nữ khác."

Kiều Nguyệt không được tự nhiên vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng hừ nói: "Em mới mặc kệ anh có đi xem mắt không, có hôn phụ nữ khác không."

Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, kì quái nói: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi trong điện thoại em còn hỏi anh chuyện này, vì sao bây giờ lại nói không quan tâm?"

Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, không nhịn được đánh lên ngực anh, "Thương Yến, sao anh lại ngốc như vậy chứ."

Cô gái nhỏ lại không kêu anh Thương Yến ca ca, còn nói anh ngốc.

Anh nghĩ nghĩ, hỏi cô: "Nguyệt Nguyệt, em còn giận sao?"

Kiều Nguyệt nhìn mặt anh đầy nghi hoặc, lại nhớ đến hôm nay anh không đi xem mắt, mềm lòng. Ghé vào ngực anh, Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói: "Em không có giận."

Thương Yến xoa đầu cô, ngửi mùi hương trêи người cô, "Vậy vì sao em không kêu anh Thương Yến ca ca?"

"Sao anh không biết xấu hổ chút nào vậy?" Kiều Nguyệt trừng anh, "Đều cả bó tuổi, còn muốn em kêu anh ca ca."

Nghe cô gái nhỏ lại nói anh già, sắc mặt Thương Yến trầm xuống, vừa định mở miệng giáo huấn cô thì trêи mặt đột nhiên bị hôn một cái.

Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng giận liếc anh một cái, ôm cổ anh, cố ý kéo dài thanh âm, mềm mềm mại mại kêu: "Chú Thương Yến."

Thân thể Thương Yến bị tiếng kêu của cô khiến cho mềm nhũn. Lần này cô gái nhỏ kêu anh "chú", không giống lần đầu tiên kêu. Nhưng cụ thể chỗ nào không giống thì anh không phân biệt được.

"Chú Thương Yến." Kiều Nguyệt bám vào bên tai anh, lại kêu một tiếng.

Cô duỗi tay sờ cơ bắp trêи eo anh, "Tuổi anh như vậy, rõ ràng có thể làm chú em, còn luôn bắt em kêu anh ca ca."

Mọi ý nghĩ của Thương Yến đều bị cái sờ soạng của cô gái nhỏ khiến cho ném hết ra sau đầu.

Đè lại tay cô gái nhỏ, Thương Yến cắn tai cô, trong giọng khó nén vội vàng: "Nguyệt Nguyệt, anh muốn em."

Anh là người đàn ông có sinh lí bình thường. Trước kia khi không có phụ nữ, anh dùng tay cũng có thể giải quyết.

Nhưng hiện tại anh đang dưỡng cô gái nhỏ, nếu lại dùng tay thì cảm thấy vô vị.