Editor: Sel
Kiều Nguyệt nâng lên hai mắt đẫm lệ mông lung, ngốc ngốc nhìn Thương Yến, lại dùng sức hít hít cái mũi. Có phải cô khóc nhiều đến nỗi gặp ảo giác không? Tên bệnh thần kinh này vừa rồi hình như đang dỗ cô?
"Đừng khóc!" Thương Yến lặp lại lần nữa, lần này rõ ràng tự nhiên hơn rất nhiều, hắn giơ tay xoa xoa đầu của cô, vốn muốn nói vài câu dễ nghe chọc cô vui vẻ, ai ngờ mở miệng lại là: "Em khóc nhìn xấu muốn chết!"
Kiều Nguyệt:...
Vừa rồi quả nhiên là ảo giác, làm gì có chuyện người đàn ông này sẽ dỗ dành cô.
Kiều Nguyệt lấy tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói:
"Rốt cuộc anh có đưa tôi về hay không?"
Thương Yến vội cầm lấy bàn tay đang dụi mắt của cô: "Đừng động!"
Mắt của cô vì khóc nhiều mà sưng lên, lại bị cô dùng lực dụi như vậy, ngày mai nhất định sẽ không mở ra được.
Hắn cầm lấy khăn giấy, động tác vụng về lại cẩn thận lau khô nước mắt cho Kiều Nguyệt, sau đó lại mát xa hai mắt của cô một hồi mới vừa lòng buông tay ra.
Làm xong hết thảy, hắn nhìn gương mặt của cô gái nhỏ, đột nhiên cảm thấy sửng sốt. Tại sao hắn lại có thể vô cùng tự nhiên chăm sóc cho Kiều Nguyệt như vậy?
Hắn có thói ở sạch vô cùng nghiêm trọng lại bởi vì nhìn cô khóc đến đau lòng mà không trách mắng cô chuyện làm dơ quần áo của mình.
Trong lòng Thương Yến có chút bất an, ẩn ẩn cảm thấy có thứ gì đó không thích hợp. Hắn không thích loại cảm giác không khống chế được mọi việc như thế này.
Sắc mặt trở nên lạnh lẽo, Thương Yến đột nhiên dùng sức đẩy cô gái nhỏ ở trong l*иg ngực mình ra, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ cho người đưa em về."
Đột nhiên bị đẩy ra, Kiều Nguyệt không kịp phòng ngừa đυ.ng phải ngăn tủ ở mép giường phát ra "bụp" một tiếng không to không nhỏ, trên trán nháy mắt liền sưng đỏ, đau đến nỗi nước mắt của cô vừa ngừng lại bắt đầu tràn ra.
Kiều Nguyệt giơ tay che lại chỗ bị thương, giận mà không dám nói gì.
Thương Yến liếc mắt nhìn thấy trán của Kiều Nguyệt sưng đỏ, vội vàng ôm cô vào trong lòng, cẩn thận kéo tay của cô xuống.
Làn da cô trắng nõn, trên trán lại u một cục càng thêm bắt mắt. Thương Yến nhẹ nhàng chạm vào một chút, Kiều Nguyệt liền đau đến co rúm lại.
Kiều Nguyệt cố nén tức giận, khóc lóc xin hắn:
"Thương Yến, anh để tôi về được không?"
Về sau cô không dám đi làm thêm nữa.
"Có đau không?" Ngữ khí của hắn hơi khàn, nhìn bọc nhỏ trên trán cô, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Không chờ cô trả lời, Thương Yến đã xuống giường đi lấy thuốc.
Kiều Nguyệt lại không dám trêu chọc hắn. Trong thời gian ngắn ngủi ở chung, cô cảm thấy người đàn ông này hỉ nộ vô thường, tính cách cổ quái, đầu óc có bệnh.
Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên người hắn, tuỳ ý để hắn băng bó vết thương, cảm xúc bất an trong lòng hắn cũng biến mất. Nếu muốn nuôi Kiều Nguyệt, hắn đúng là phải chăm sóc thật tốt cho cô.
Thương Yến nhớ tới cháu gái của mình. Cô bé cũng bằng tuổi với Kiều Nguyệt, ở nhà được nuông chiều mà lớn lên, anh trai cùng chị dâu đem cô bé giống như báu vật mà sủng ở trong lòng bàn tay.
Cô gái nhỏ của hắn vừa mềm vừa đẹp, cũng nên giống như cháu gái hắn, được người nuông chiều. Cho nên hắn vừa rồi cẩn thận chăm sóc cô là chuyện vô cùng bình thường.
"Tôi đưa em về!"
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm trạng chat hắn liền trở vui vẻ.
Kiều Nguyệt vốn định cự tuyệt, cuối cùng vẫn không dám hé răng, sợ chọc giận tên bệnh thần kinh này.
Hai người ngồi vào trong xe, Kiều Nguyệt liền rúc vào một góc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đến phát ngốc.
Thương Yến nhịn một hồi cũng không thấy cô chủ động ôm mình, không chịu nổi đành duỗi tay trực tiếp cô vào trong ngực.
Kiều Nguyệt bị hắn ôm đến cả người không được tự nhiên, cúi đầu không nói lời nào, chỉ mong nhanh nhanh quay lại trường học.
Thương Yến không thích Kiều Nguyệt im lặng, nâng lên mặt của cô khàn giọng hỏi:
"Sao không nói gì?"
Đã đến lúc này rồi, Kiều Nguyệt sợ chọc hắn không vui. Cô nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi quay lại trường."
Hắn lãnh đạm gật đầu: "Ừ!"
Thanh âm của cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, thật dễ nghe.
Kiều Nguyệt thấy hắn nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt "cô mau nói chuyện", trong lòng liền run rẩy, vắt hết óc suy nghĩ lại nói tiếp:
"Chuyện đêm nay...cảm ơn anh đã giúp đỡ!"
Sắc mặt Thương Yến lạnh lùng. Nếu vừa rồi hắn không xuất hiện ở đấy, cô gái nhỏ của hắn nhất định sẽ bị bọn Triệu Đình manh đi, không biết sẽ phải chịu những tra tấn kinh khủng như thế nào.
Hắn cẩn thận đánh giá Kiều Nguyệt trong lòng. Lúc này cô đang mặc quần áo của mình, trên là áo phông đơn giản, nhưng là váy quá ngắn, chân dài trắng nõn lộ ra ngoài khiến người khác khó dời mắt.
"Về sau phải bảo trì khoảng cách với những người đàn ông khác!" Ngữ khí của hắn lãnh đạm: "Em là người phụ nữ của tôi, chỉ được phép gần gũi với tôi!"
Kiều Nguyệt khẽ cắn môi, dù sao cũng gần đến trường học nên cô lung tung gật đầu vài cái.
"Còn có quần áo nữa." Thương Yến liếc mắt nhìn hai chân Kiều Nguyệt, cúi xuống cắn nhẹ lỗ tai của cô: "Cũng không được mặc những loại quần áo như thế này. Mỗi một nơi trên người của em, chỉ có tôi mới được phép nhìn thấy!"
Kiều Nguyệt thật sự không thể nhịn được nữa, nhỏ giọng phản bác: "Nhưng thời tiết rất nóng, mặc như vậy thoải mái hơn!"
Cô vừa mới nói xong, xe liền dừng lại.
"Có phải tới rồi không?" Trong lòng Kiều Nguyệt vui vẻ, không rảnh lo chuyện khác, chỉ nhanh chóng muốn xuống xe.
Chính là cô không động đậy được, bị người kia chặt chẽ ôm lấy.
"Tôi tới rồi." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói.
Tay Thương Yến đặt trên môi của cô, không nói một lời.