Bạn Trai Phúc Hắc Của Tôi

Chương 11

…Con sói đói…

Ngay sau khi con sói lớn xấu xa thành công ăn sạch tiểu bạch thỏ, anh vốn nghĩ rằng có thể hằng đêm sênh ca, nhưng lại không ngờ bị vứt sang một bên một cách tàn nhẫn. Kỳ huấn luyện quân sự năm nhất không phải là để trưng cho đẹp, nhìn thấy thỏ nhỏ bị phơi nắng đến đỏ au, nói không đau lòng là nói dối.

Nhưng thể lực của thỏ nhỏ thực sự làm người khác lo lắng, mỗi ngày sau khi tan làm, không chỉ bắt cô uống các loại nước canh bồi bổ, buổi tối còn cùng thỏ nhỏ chạy bộ.

Cho nên, kết quả cuối cùng chính là mỗi khi du͙© vọиɠ dâng lên thì người bên cạnh sớm đã tiến vào giấc mộng đẹp. Ngàn vạn con cháu chỉ có thể thuận theo dòng nước mà lao vào ống cống trong nhà tắm.

Một tháng sau, kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc. Vào một buổi sáng chủ nhật đầy nắng, Y Y lười biếng nằm trong ổ chăn, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.

Thế nhưng tại sao nơi riêng tư lại có cảm giác tê ngứa. Đôi mắt mê mang mở ra, phát hiện qυầи ɭóŧ đã bị kéo ra, đầu của anh đang vùi vào giữa hai chân cô.

“Tần Mục, đừng mà, ngứa quá a…” Y Y yếu ớt kháng nghị, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc này khiến cô tiết ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

Nhìn thấy người đàn ông quên mình đi vào, không hề để ý những lời phàn nàn của cô mà toàn tâm toàn ý tập trung vào cái cửa động thơm tho đó. Mùi thơm của hoa huyệt non nớt sớm đã câu mất ba hồn bảy vía của anh.

Khi chiếc lưỡi móc hai miếng thịt mềm hồng nộn, miếng thịt mềm trượt vào trong miệng, dây dưa với chiếc lưỡi lớn, không cần nói cũng biết là sướиɠ đến mức nào.

Vẫn chưa hết thèm khát, anh mυ'ŧ một ngụm tiểu huyệt no đủ, trêu chọc đến mức dâʍ ɖị©ɧ trong tiểu huyệt ồ ạt chảy ra, Tần Mục nuốt vào ừng ực, như rượu vang đỏ khiến lòng người say mê.

Tần Mục ăn một cách khoái chí hả hê, Y Y cảm thấy khó chịu đến mức sắp khóc. Kɧoáı ©ảʍ tê dại khi bị mυ'ŧ lấy từ tiểu huyệt dần dần dâng lên, khiến cô toàn thân run rẩy, đầu óc mê man, cô chỉ hy vọng dươиɠ ѵậŧ thô to của Tần Mục có thể hung hăng xuyên xỏ cô, lấp đầy tiểu huyệt trống rỗng.

"A, Tần Mục," một bàn tay nhỏ bé ấn đầu anh xuống: "Em, em còn muốn..." Đôi mắt to long lanh như nước tràn đầy da^ʍ mỹ, giọng nói cầu xin quyến rũ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Mục làm cho đáy quần anh càng thêm ngứa ngáy trướng đau.

Dừng động tác mυ'ŧ lấy hoa huyệt của cô, khuôn mặt tuấn tú dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ tiến lên trên cô, dươиɠ ѵậŧ "dựng đứng" kia chạm vào tiểu huyệt cô, cảm giác sung sướиɠ len lỏi vào trái tim của anh, nhưng những lời ác ý kia, giống như được phun ra từ miệng của người khác.

"Bảo bối, muốn hả, vậy liếʍ hết dâʍ ŧᏂủy̠ của em dính trên mặt anh đi.”

"Anh! Hừ! Vậy em không muốn nữa! Anh tránh ra đi!" Bé con nói một đằng nghĩ một nẻo, không biết tiếp theo anh sẽ trừng phạt cô như thế nào.

“Không muốn, ưm!” Cái thứ thô dài kia quay trở lại cọ sát vào cửa động ướŧ áŧ, nhưng lại không chịu tiến vào.

“A, anh, anh xấu xa.” Cô ngồi thẳng người dậy, miệng nhỏ hé ra, chiếc lưỡi nhỏ non mềm liếʍ sạch dâʍ ŧᏂủy̠ trên mặt anh.

Tần Mục mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi hồng nhuận non nớt của cô, dâu dưa quấn quít, nước bọt trộn lẫn vào nhau, đến khi sắp tách nhau ta thì chẳng còn phân biệt được của ai với ai.

“A, nhanh cho em đi, khó chịu quá, ngứa quá!” Bên trong tiểu huyệt ngứa ngáy khó chịu, cực kỳ khao khát dươиɠ ѵậŧ của Tần Mục.

"Tuân lệnh! Bé ngoan của anh!" Anh nhấc eo lên đột ngột đâm vào tiểu huyệt đã đói khát từ lâu kia, tiểu huyệt một lần nữa ướŧ áŧ, trở nên mẫn cảm khô nóng. Dù lâu rồi không ghé thăm nhưng dường như đã quen với những cú thúc mạnh bạo của anh.

"A a a, Tần Mục, chậm lại, chậm một chút, quá nhanh!" Cánh hoa của Y Y bị đâm tả tơi run rẩy, đẩy Tần Mục ra một cách lung tung, lại không biết bên trên bầu vυ' căng tròn đang bị anh liếʍ láp.

“A, Tần Mục, thật sướиɠ, sướиɠ quá!” Trên dưới Y Y đều bị tấn công triệt để, cô uốn éo cơ thể phối hợp với sói đói hung hãn.

“Bảo bối, nửa tháng này, em có nhớ dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh không, em làm anh nhịn sắp chết rồi!” Dươиɠ ѵậŧ điên cuồng ra vào bên trong tiểu huyệt, qυყ đầυ to lớn đâm vào vách thịt tạo ra một trận tê dại, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập làm cho hoa huyệt của cô thít chặt lại, khiến Tần Mục bị kẹp đến đau.

"Sướиɠ, bảo bối, sao vẫn thít chặt như vậy, tiểu huyệt của bảo bối thật mềm thật khít, thật muốn vĩnh viễn không ra ngoài nữa, ngoan, thả lỏng chút, thử cảm nhận anh." Có lẽ giọng nói này tràn đầy dịu dàng làm cho thiếu nữ ở dưới thân không còn căng thẳng nữa.

Dươиɠ ѵậŧ to lớn nóng bỏng tiếp tục thúc mạnh bạo, khiến cho hoa huyệt mẫn cảm bị qυყ đầυ đâm cực kỳ tê dại, dươиɠ ѵậŧ cứ như một cái máy khoan điện, dùng sức khai thác mùi thơm trong hoa huyệt, dòng điện xẹt xẹt chạy dọc khắp cơ thể, khiến cho thiếu nữ liên tục kêu khóc

“Tần Mục, Tần Mục, em yêu anh!” Hai tay ôm chặt lấy người đàn ông đang kịch liệt ra vào.

“Bảo bối, anh cũng yêu em!” Bị hôn một cái, khớp xương dưới eo thúc kịch liệt hơn, qυყ đầυ xâm nhập tử ©υиɠ, ngàn vạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra dọc theo lỗ to bắn ra ngoài.

Phần bụng dưới nhô ra bị anh ấn mạnh xuống, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hoa huyệt của cô tràn ra, anh ôm lấy thiếu nữ mềm nhũn đi vào phòng tắm, dùng ngón tay móc ra những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại.

Khuôn mặt Y Y đỏ bừng, dùng ngón tay xoa nhẹ gò má Tần Mục: "Lần sau đừng mạnh như vậy nữa, em sắp chịu không nổi!”

"Cuối cùng cũng thừa nhận tôi mạnh rồi. Nói cho em biết, Sở Y Y, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, em còn nợ tôi một tháng, chúng ta từ từ bù lại!"

"Chỉ như vậy thôi mà cũng mang thù, em cũng biết nhưng mà huấn luyện quân sự thật sự quá mệt mỏi!" Cô oán trách nói.

“Cho nên, bảo bối à, từ nay về sau chúng ta mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện nhé!” Anh hôn lên đôi môi kiều diễm của cô, để cho cô không có cách nào phản bác lại nữa. Một trận hoan ái nồng nhiệt cuối cùng cũng thỏa mãn con sói đói.