…Gả cho tôi làm Thiếu soái phu nhân…
Ở trong phòng gươm súng sẵn sàng, Sương Nhi đứng ở cửa nghe thấy tiểu thư cùng Vũ Văn thiếu soái đang ở bên trong phòng nói chuyện kịch liệt, dường như là đang cãi nhau, vừa định đẩy cửa bước vào thì bị Lý phó quan đang đứng ở cửa chặn lại.
Lý phó quan làm như không nghe thấy bên trong xảy ra chuyện gì, dùng cánh tay chặn cửa lại, thản nhiên nói: "Không cần đi vào!"
Sương Nhi thấy cánh tay chặn cửa, trong lòng lo lắng cho tiểu thư của cô ấy, liền liếc mắt nhìn người đàn ông khó bắt chuyện này, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Vị sĩ quan này, hình như cuộc nói chuyện của tiểu thư nhà tôi với Vũ Văn thiếu soái ở bên trong hình như không được vui vẻ cho lắm , tôi muốn vào trong xem một chút."
Sau khi Sương Nhi nói xong liền cúi đầu không mở miệng nữa.
Lý phó quan cau mày, lạnh lùng trực tiếp nói: "Chuyện bên trong chúng ta không cần quản, ngươi cứ thành thật chờ ở chỗ này với ta đi."
Sương Nhi định nói thêm điều gì đó nhưng lại nhìn thấy Lý phó quan không mấy thiện ý đứng ở cửa như tượng điêu khắc, Sương Nhi bất lực đứng tại chỗ, ngón tay móc qua móc lại, thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng.
"Ngài thật là vô lý!"
Cố Khuynh Quốc nhìn người đàn ông quái lạ được trước mặt mình, chỉ cảm thấy càng nhìn hắn thì càng chán ghét, xem như là cô đang lãng phí lời nói của mình với cái tên không thể nói chuyện này, thật là ngu ngốc.
Cố Khuynh Quốc cầm túi lên chuẩn bị rời đi thì khi đi ngang qua người đàn ông đó ngay lập tức bị Vũ Văn Tuyệt nắm lấy cổ tay. Mặc dù Cố Khuynh Quốc đã sống ở nước ngoài nhiều năm tư tưởng đã thoáng hơn nhưng khi bị một người đàn ông chạm vào cô vẫn là không tiếp nhận được.
Cố Khuynh Quốc trừng đôi mắt xinh đẹp, tức giận nói: "Buông tay ta ra!"
Vũ Văn Tuyệt phớt lờ lời nói của người phụ nữ, dùng sức kéo người phụ nữ đến trước mặt mình, khoảng cách bây giờ giữa hai người rất gần, tim Cố Khuynh Quốc đang đập dữ dội, cô liền cảm thấy bản thân bây giờ đang gặp nguy hiểm, tự nhủ bản thân nên tránh xa hắn ra nếu không cô sẽ hối hận.
Vũ Văn Tuyệt nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình đang muốn chạy trốn, ở cự ly gần gũi hắn nhìn Cố Khuynh Quốc với ánh mắt rực lửa thấy rằng người phụ nữ này thật xinh đẹp, hắn cảm thấy xem như thế nào đều không đủ, hơi thở nóng ấm của Vũ Văn Tuyệt phả vào mặt cô “ Cố Khuynh Quốc tôi Vũ Văn Tuyệt thiếu soái của Thịnh Quân, trong tương lai Thịnh Quân đốc quân nắm giữ quyền lực. Vũ Văn Trạch chỉ được sinh ra từ một người vợ lẽ, sau khi em ở bên cậu ta, em sẽ phải chịu uất ức, người phụ nữ như em thì một người đàn ông như tôi mới là đích đến của em, tôi phải làm sao thì em mới chịu gả cho tôi, chỉ cần em gả cho tôi, về sau chính là thiếu soái phu nhân, tôi có thể cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không bạc đãi em."
Những gì Vũ Văn Tuyệt nói đều sâu sắc và có ý nghĩa, mỗi lời nói đều xuất phát từ trái tim hắn, nhưng người phụ nữ ngoại trừ sự kinh ngạc lúc ban đầu phần còn lại đều là sự chán ghét
Nghe được lời nói của người đàn ông, Cố Khuynh Quốc cảm thấy khắp người lạnh như băng, thảo nào vừa rồi hắn cứ nói xấu A Trạch, thì ra hắn thực sự đem chủ ý lên chính bản thân hắn, thật là một kẻ đê tiện vô sỉ.
Cố Khuynh Quốc vẻ mặt chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, thờ ơ nói: "Vũ Văn Tuyệt, anh có thể tiếp tục nằm mơ đi. Tôi cùng A Trạch là tình đầu ý hợp, dù có phải chịu ủy khuất tôi cũng sẽ lấy anh ấy, cho dù trong tay ngài nắm giữ quyền lực, nhưng tôi căn bản cũng không thèm để ý ngài, nếu như ngài không phải anh trai của A Trạch thì nằm mơ tôi cũng sẽ không cùng ngươi ở chỗ này mà phí lời.”
Ánh mắt chán ghét cùng lời nói đầy tổn thương của người phụ nữ đã dập tắt sự kích động của người đàn ông, sắc mặt người đàn ông âm trầm đáng sợ, Cố Khinh Quốc giật mình sợ hãi muốn nhanh chóng rời đi nhưng lại bị người đàn ông lập tức ôm lấy.