Long Khâu thành là cửa khẩu giữa Đại Chu cùng Điền Tây, đứng trên tường thành, thậm chí có thể nhìn thấy Xích Thủy uốn lượn chảy qua.
Tiêu Vũ đứng ở Long Khâu thành, nghe Hoắc Tương Ly phân tích tình hình chiến tranh.
Quân đội Điền Tây đang hạ trại cách đây mười dặm, vài lần giao phong đều là phía Điền Tây phái ra một tiểu quân đội tiến đến quấy rầy chửi bậy.
Hai bên vận sức chờ phát động, chỉ chờ đại chiến bắt đầu.
Tuy Tiêu Vũ trên danh nghĩa là giám quân, nhưng dựa theo luật pháp của Đại Chu, hắn cùng Hoắc Tương Ly đều có quyền lãnh đạo quân đội.
Chỉ là lúc Ninh Quốc Công nắm chưởng binh quyền, chức giám quân bị mất quyền lực, dần dần coi như không có, quân đội cùng tướng lãnh không bán hai giá.
Nhưng Tiêu Vũ không chỉ là giám quân, hắn còn là thân vương, có người lo lắng hắn cùng Hoắc Tương Ly vì tranh quyền mà xảy ra tranh chấp, ai ngờ hai người bọn họ ở chung rất khoái trá, thậm chí còn thảo luận về trận chiến, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi Quận Trưởng phủ, Đoan Mộc Linh đi tới, lắc lắc mông mò tới sân viện của Thẩm Yến, sau đó bị hai nha hoàn chắn ngoài cửa.
- Ta tới chữa bệnh cho tiểu thư.
Đoan Mộc Linh chắp tay sau lưng, tùy tiện nói.
Hai nha hoàn này đã sớm biết hắn là nam phẫn nữ, nhìn hắn bằng cặp mắt xem thường, cũng không nhường đường.
Đoan Mộc Linh ở bên ngoài hô to:
- Nguyên Nương, Nguyên Nương! Ta tới chữa bệnh cho ngươi!
Cửa được mở ra, Thẩm Yến bước ra, nhìn thấy vậy, nghi hoặc nói:
- Sao các ngươi lại ngăn hắn?
Nha hoàn đã sớm được dặn dò, không thể nói là Tiêu Vũ phân phó, chỉ có thể ấp úng nói Đoan Mộc Linh nói nhăn nói cuội, khiến hắn tức muốn bốc khói.
- May là lão tử không mắng nữ nhân, nếu không ngươi...Các ngươi...
Thẩm Yến vừa thấy liền biết vì sao nha hoàn sẽ nói như vậy, hơn phân nửa là mưu ma chước quỷ của Tiêu Vũ, chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy lui các nàng, để Đoan Mộc Linh tiến vào.
Đoan Mộc Linh vừa tiến vào, cũng không vội chuẩn bệnh cho Thẩm Yến, mà bắt đầu cáo trạng, hơn phân nửa cáo trạng là về Tiêu Vũ.
Thẩm Yến dở khóc dở cười:
- Ngươi có nói với ta, thì ta cũng không có cách nào.
Đoan Mộc Linh hừ một tiếng:
- Bỏ đi, lão tử không so đo với hắn.
Thẩm Yến thấy hắn mặc nam trang, mặt mày thanh tú, lúc không nói chuyện cũng giống công tử nhẹ nhàng tốt tính, nhưng nàng lại không coi hắn như nam nhân mà đối đãi, trong lòng có chút lạ:
- Hiện tại ta không biết nên xưng hô với ngươi như thế nào...
Đoan Mộc Linh buồn rầu xoa trán:
- Đừng nói là ngươi, bản thân ta có đôi khi cũng không rõ bản thân là nam hay là nữ.
- Này là vì sao?
Thẩm Yến kinh ngạc hỏi.
Đoan Mộc Linh thở dài, dè dặt cẩn trọng nhìn quanh bốn phía, mới tiến đến bên người nàng nói:
- Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi đừng nói với những người khác.
Thẩm Yến gật đầu.
- Ta là người Điền Tây.
Đoan Mộc Linh chờ Thẩm Yến phát ra âm thanh kinh ngạc, ai ngờ chỉ thấy nàng chớp chớp mắt, liền ủ rũ:
- Thế nào? Ngươi không giật mình sao? Không sợ ta là gian tế linh tinh này đó?
- Dòng họ Đoan Mộc vốn là quý tộc thế gia ở Điền Tây, có gì đáng kinh ngạc?
Thẩm Yến hỏi lại, rồi nói:
- Nếu ngươi thật sự là gian tế, Tiêu Vũ sẽ không giữ ngươi ở lại.
- Ngươi thật sự tin tưởng hắn.
Đoan Mộc Linh nhỏ giọng nói thầm một câu.
Sắc mặt Thẩm Yến khẽ biến, Đoan Mộc Linh sát ngôn quan sắc, vội vàng lắc tay nói:
- Bỏ đi, không đề cập tới chuyện này nữa, ta nói tiếp.
( Yul: "sát ngôn quan sắc" nghĩa là tùy mặt gửi lời, thăm dò ý tứ, đoán ý qua lời nói và sắc mặt.)
- Đúng như lời ngươi nói, Đoan Mộc là dòng họ quý tộc ở Điền Tây, mà ta, chẳng qua chỉ là tư sinh tử(con riêng), sau khi mẫu thân của ta bị phụ thân ta vứt bỏ, mang theo ta tái giá ba lần, suốt thời gian này ta vẫn luôn phẫn nữ trang đi gặp người.
Hắn nhìn Thẩm Yến kinh ngạc khó tin, cười tự giễu:
- Thế nào? Ngươi không tin sao? Không sai, ở Điền Tây, địa vị nữ nhân rất hèn mọn, các nàng bị phụ huynh tùy ý mua bán, còn tư sinh tử không được phụ thân thừa nhận thì sao? Ngay cả mua bán cũng không có giá trị, ít nhất, kế phụ của ta tuyệt đối sẽ không nguyện ý nuôi nhi tử của nam nhân khác, cho nên khi mẫu thân của ta muốn tái giá, nàng liền nói với ta, tuyệt đối không được lộ ra thân phận nam hài.
Thẩm Yến im lặng.
Đoan Mộc Linh lại nói tiếp:
- Kế phụ đầu tiên của ta là quỷ rượu, mỗi ngày hắn đánh chửi ta cùng mẫu thân, may là hắn chết sớm, kế phụ thứ hai của ta là một sai dịch, tính tình của hắn tốt hơn kế phụ đầu tiên, thậm chí hắn còn cho ta tập viết học y, chỉ là....
Vẻ mặt hiển lộ chán ghét:
- Hắn thừa dịp mẫu thân ta ngủ say, vụиɠ ŧяộʍ đi vào phòng ta, đáng tiếc giải khai y phục của ta mới phát hiện ta là nam hài, lúc đó ta liền biết xong rồi, ta mới mười một tuổi, không có ai che chở, rất nhanh sẽ chết ở một ngõ nhỏ không người chú ý, sau đó còn có thể bị khất cái ăn luôn...
Đoan Mộc Linh cười lạnh một tiếng:
- Chỉ là ta thật sự suy nghĩ nhiều, tên cầm thú kia không hề để ý ta là nam hay là nữ, mạng ta cứng, bị hắn tra tấn như vậy cũng không chết, thậm chí chờ được đến lúc Đại Chu tấn công Điền Tây, tên cầm thú kia chết trong chiến tranh, ta cùng mẫu thân trở thành chiến lợi phẩm tiến nhập quân doanh, ở nơi đó, nàng gả cho kế phụ thứ ba, còn ta rốt cục cũng tìm được cơ hội trốn thoát.
Hắn buông lỏng tay:
- Cho nên nói, vì giữ mạng, ta có thể là nam nhân cũng có thể là nữ nhân, ha ha, có phải ngươi cũng cảm thấy ta rất bẩn...
Lời nói của hắn còn chưa hết, Thẩm Yến đưa tay xoa nhẹ đầu hắn.
Thẩm Yến thân thể còn thấp bé, chỉ có thể cố đứng sờ đầu hắn, nhìn hắn cười ấm áp, nói:
- Lần đầu ta gặp ngươi, liền cảm thấy rất hợp ý, từ nhỏ ta luôn hi vọng có ca ca hoặc là tỷ tỷ, nay đã được rồi, ta vừa có ca ca lại vừa có tỷ tỷ.
Đoan Mộc Linh lúng túng lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, ta là..Là trốn nô...
Thẩm Yến chớp mắt:
- Nhưng chúng ta không nói, sẽ không ai biết!
Đoan Mộc Linh cúi đầu, che giấu đôi mắt ướŧ áŧ, lẩm bẩm lầu bầu:
- Nếu để xú tiểu tử kia biết, hắn sẽ đuổi ta ra ngoài.
Thẩm Yến cũng sầu lo nhíu mày:
- Này thật là...Ngươi không có hộ tịch sẽ rất phiền toái, đợi...
Nàng còn chưa nói hết, sắc mặt trở nên trắng bệch, té ngã xuống đất.
Trên đường trở về thành, Tiêu Vũ vẫn còn hồi tưởng những lời Hoắc Tương Ly phân tích về tình hình chiến đấu. Kiếp trước tuy hắn chiến công hiển hách, nhưng phần lớn đều ở Mạc Bắc, còn Điền Tây chỉ là một địa phương nhỏ, hắn không để trong lòng.
Nhưng thông qua lời giảng thuật của Hoắc Tương Ly, hắn mới phát hiện bản thân sai quá sai.
Người Điền Tây am hiểu cạm bẫy cùng dùng độc, càng có người am hiểu vu thuật, Điền Tây ở vùng núi, nổi tiếng là vùng khỉ ho cò gáy, cũng vì vậy mà người Điền Tây cực kỳ hung tàn.
Lúc trước Đại Chu cùng Điền Tây vài lần giao tranh, chiến báo gửi về cực kỳ thảm thiết, cho đến sau này Ninh Quốc Công dẫn quân đại thắng Điền Tây, đánh lui bọn họ, mới đổi lấy biên cảnh, mười mấy năm thái bình.
Tiêu Vũ khẽ thở dài, hắn còn nghĩ đây là một chiến dịch tất thắng, cũng không ngờ là không dễ dàng.
Hắn nhìn quanh bốn phía, mọi người vẫn vui vẻ an nhàn không bị chiến tranh ảnh hưởng, mấy năm nay sống trong thái bình, khiến bọn họ hoàn toàn quên đi sự hung tàn của bọn người Điền Tây, bọn họ đối với Đại Chu, nói cho đúng là đối với Ninh Quốc Công có một loại tín nhiệm mù quáng, không ai cảm thấy người Điền Tây có thể giống như nhiều năm trước, đánh thẳng vào Long Khâu thành, giống như châu chấu quá cảnh, cướp đi châu báu, lương thực cùng nữ nhân.
Sắp đến Quận Trưởng phủ, Tiêu Vũ ngừng suy nghĩ miên man, hắn muốn gặp Thẩm Yến, gặp nàng lòng hắn mới thoải mái.
Nhưng mà, lúc hắn đi đến sân viện của Thẩm Yến, lại thấy được một màn khiến hắn muốn gϊếŧ người....
Thẩm Yến nằm trên mặt đất, Đoan Mộc Linh nửa quỳ bên thân thể nàng, dùng một tiểu đao định cứa cổ tay nàng.
Tiêu Vũ xông lên phía trước, một quyền đánh ngã Đoan Mộc Linh, tiểu đao cũng bị văng đi rất xa, Đoan Mộc Linh bị đánh bất ngờ, chưa kịp định hồn nằm yên tại chổ.
Tiêu Vũ định đánh hắn thêm vài cái, nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Yến tràn ngập đau đớn, hắn nhịn xuống du͙© vọиɠ bạo ngược, cẩn thận nâng Thẩm Yến lên.
Lúc trước hắn từng thấy Thẩm Yến phát bệnh, sợ nàng chịu không nổi đau đớn sẽ cắn lưỡi, Tiêu Vũ sốt ruột, đưa ngón tay vào miệng nàng, sau đó sắc mặt hơi nhíu lại, cúi đầu nhìn một chút, Thẩm Yến đã cắn ngón tay hắn chảy máu.
Trùng hợp vào lúc này, nha hoàn phụ trách nấu dược là Tiểu Ngư bưng chén dược đi vào, thấy cảnh tượng trước mắt sợ tới ngây người.
Tiêu Vũ ra hiệu, ý muốn nàng mau mang dược lại đây.
Tiểu Ngư nơm nớp lo sợ bưng chén dược đi lại, lúc đi ngang qua Đoan Mộc Linh, nàng bị hắn kéo chân, sợ tới mức run lên, chén thuốc rơi xuống đất bể nát.
Tiêu Vũ thấy thế, hận đến nổi không thể ăn tươi nuốt sống Đoan Mộc Linh, nhưng tình thế quan trọng không tiện thu thập hắn, Tiêu Vũ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Ngư:
- Mau đi nấu một chén dược khác.
Nói xong liền cúi đầu nhìn Thẩm Yến đã hôn mê, hắn đau lòng không thôi.
Đoan Mộc Linh chống tay, chậm rãi đứng dậy, dùng mu bàn tay lau máu dưới mũi, hắn thở hổn hển nói:
- Không được, không thể uống dược...
- Ngươi chán sống rồi sao!
Trong mắt Tiêu Vũ sát khí càng ngày càng nặng.
Đoan Mộc Linh ho một tiếng, phun ra một búng máu, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn nhìn nàng chết đi, thì cứ để cho nàng uống dược đi.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Đoan Mộc Linh chỉ vào chén dược trên mặt đất:
- Dược này đúng là có thể tạm thời giảm bớt đau đớn, nhưng chỉ trị được phần ngọn không trị được tận gốc, sở dĩ vu thuật có thể làm người đau đớn không thôi, là vì nó sử dụng ấu trùng, ấu trùng không có đủ chất dinh dưỡng sẽ ầm ĩ, ngươi cho nàng uống dược, trùng ăn no đương nhiên sẽ tạm thời yên ổn, chỉ là thời gian càng lâu trùng càng dài càng lớn, độc tính càng ngày càng mạnh, đợi đến lúc trùng hoàn toàn trưởng thành, ngươi nói xem nó sẽ như thế nào?
Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Linh, thấy hắn nói từng câu:
- ...Trùng kia sẽ chui ra từ ngực người trúng thuật, người này...Sẽ mất mạng.