Mạt Thế: Không Có Ngày Mai

Chương 10: Gặp Zombie trên đường đi (Hạ)

**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Nhu Nhi đã đề cử cho truyện nhé!

"Đừng sợ." Bùi Châu vươn tay cầm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Tinh Nhu, trịnh trọng dặn dò, "Sau khi xe dừng lại, em ở lại trong xe, giữ cửa khóa kỹ, xảy ra chuyện gì cũng đừng xuống xe." Ngay sau đó, hắn lại hết sức đi về phía trước hơn nghìn mét, cho đến khi lốp xe bị xịt không chịu được hơn nữa, xe việt dã hoàn toàn ngừng lại. Trước lúc Bùi Châu mở cửa xe lần nữa nhấn mạnh lần nữa cùngg Tinh Nhu "Giữ cửa khóa kỹ", sau đó hắn nhanh chóng xuống xe, đóng cửa xe lại.

Tinh Nhu dựa theo lời Bùi Châu dặn dò khóa cửa xe bên trong, cô leo đến chỗ ngồi phía sau, cách kính chắn gió, mắt chăm chú đuổi theo bóng lưng người đàn ông.

Sau khi Bùi Châu xuống xe làm việc nghĩa không được chùn bước chạy tới phía sau, đối mặt cùng đám Zombie.

Trái tim Tinh Nhu như là bị một bàn tay xuyên qua thân thể, đau nhức đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Nói đến cùng, cô đối với Bùi Châu mà nói chỉ là người xa lạ, nhưng người đàn ông này đang dùng tính mạng đến bảo vệ cô.

Cách đó không xa, cơ bắp cả người Bùi Châu căng lên xông vào trước bầy Zombie, cả người tựa như một ngọn núi nhỏ di dộng, càng giống một đội quân vận sức chờ phát động, ánh mắt của hắn trở nên ngoan lệ mà tập trung.

Zombie ngu xuẩn nhảy lên trên người hắn, Bùi Châu linh hoạt phóng một bước sang bên, trong nháy mắt tiếp theo, hắn mãnh liệt nửa ngồi, thân hình nhấp nhô, hai cánh tay níu hai cái chân của con Zombie ở gần lại, nếu như vậy còn có thể xưng là bắp chân, hắn dùng lực rút Zombie lên, lấy bản thân làm trung tâm, vung mạnh qua về phía bầy Zombie.

Con Zombie bị Bùi Châu chạy đến giữ chặt chân cuồng bạo há to mồm, cắn ngực một con Zombie gần nhất.

"A, A——"Con Zombie bị cắn phát ra thanh âm khàn khàn thô ráp, mặc dù nó đã biến dị, nhưng vẫn bị chất độc của Zombie đồng hành ăn mòn lần nữa, vẫn cảm thấy đau đớn theo bản năng.

Mà một con quái vật Zombie khác trong bầy may mắn thoát khỏi công kích ngay lập tức giương nanh múa vuốt bổ nhào qua phía Bùi Châu, mắt thấy móng tay sắc nhọn sẽ đâm thủng làn da người đàn ông, Bùi Châu mãnh liệt vung mạnh Zombie trong tay đến trên mặt đất, duỗi chân, đạp một cái vào phía dưới xương đầu gối của nó. Một đạp này dùng hết toàn lực, xương đùi Zombie bị đạp vỡ vụn, thân hình quái dị trong nháy mắt ngưỡng ngược lại về phía sau.

Cơ bắp toàn thân Bùi Châu nhô lên, mạch máu sôi trào, giai đoạn hắn sơ bộ thức tỉnh dị năng đạt được sức mạnh cường đại ước chừng có thể làm cho hắn đối kháng với Zombie đến loại trình độ này, nhưng Zombie biến dị dù sao cũng là quái vật.

Tinh Nhu ở bên trong xe việt dã nhìn chằm chằm sau kính chắn gió, ngón tay víu vào chỗ tựa lưng nơi ghế, trái tim của cô bởi vì Bùi Châu mà kinh hoàng, đột nhiên, cô nhìn thấy đám Zombie vốn từng con nhảy lên đột ngột lui về phía sau một bước, vây người đàn ông nhân loại cao lớn cường tráng ở trung tâm, ngay sau đó, bọn Zombie này bỗng nhiên mở miệng rộng ra, ngửa mặt lên trời thét dài, như là đàn sói.

Dù cho cách xa như vậy, màng nhĩ Tinh Nhu vẫn bị tiếng kêu gào của bọn chúng mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô duỗi hai tay ra che lỗ tai, nhưng vẫn như cũ đầu đau muốn nứt, lại càng không muốn nghĩ đến Bùi Châu trong vòng vây Zombie đang phải thừa nhận đau đớn như thế nào.

Mắt thấy thân hình Bùi Châu lay động, sắp ngã xuống đất, đám Zombie càng chờ đúng thời cơ, chuẩn bị im tiếng hành động vây công một lần.

Trong một khắc kinh tâm động phách này, Tinh Nhu nhịn không được hô to: "Bùi Châu! ! ! Cẩn thận! ! !" Không khí đột nhiên chấn động, hơi nước tập trung thành mũi tên nhọn vô hình từ sau xe việt dã bắn về phía vòng vây Zombie.

Zombie la hoảng lên, hơi nước dồi dào làm cho làn da khô quắt đáng sợ của bọn chúng tróc ra từng mảnh, các đốt ngón tay bọn họ giống như rỉ sắt không thể nhúc nhích, một giây đồng hồ này đủ cho Bùi Châu khôi phục, người đàn ông lần nữa chủ động khởi xướng tiến công, lúc này đây, hắn đập nát toàn bộ một vòng Zombie.

Bùi Châu thắng! Tinh Nhu hoan hô dưới đáy lòng, cô kích động đến toàn thân run rẩy.

Người đàn ông thở dốc một lát ngay tại chỗ, xoay người chạy tới xe việt dã. Tinh Nhu trong xe mở cửa ra, trong nháy mắt Bùi Châu lại gần, mãnh liệt nhào vào trong lòng ngực của hắn.

"Thật tốt quá, anh không có việc gì..." Tinh Nhu chôn mặt ở trong ngực Bùi Châu, thanh âm mang theo khóc nức nở, cô gắt gao vây quanh lấy phía sau lưng rắn chắc của Bùi Châu, bộ ngực mềm mại cách áo phông dán lên l*иg ngực Bùi Châu.

Thân dưới người đàn ông trong nháy mắt có chút sung huyết, hắn vừa mới chấm dứt một cuộc chiến đấu, thân thể đang vào lúc kích động nhất, thiếu nữ hoàn toàn ỷ lại cùng thân thể mềm mại ấm áp cũng làm cho hắn rất khó trấn định, nhưng bây giờ còn không phải lúc.

"Tinh Nhu, để tôi thay lốp xe trước, được không nào?" Bùi Châu sờ lêи đỉиɦ đầu mềm mại của cô, trong giọng nói mang theo dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí.

Tinh Nhu lúc này mới ý thức được bản thân ôm Bùi Châu chặt bao nhiêu, mà phía dưới cứng rắn của người đàn ông cũng đang đâm vào bụng của mình, trong nháy mắt thiếu nữ cực kỳ lúng túng, cơ hồ là lập tức buông.

"... Anh, anh đổi lốp xe trước đi."

Bùi Châu khẽ cười một tiếng, đi đến đằng sau xe việt dã, sau khi mở thùng xe ra lấy lốp xe dự bị ra, dị năng của hắn vẫn chưa tiêu lui, mạnh mẽ đến kinh người, chỉ một chốc đã đổi xong lốp mới.

Bùi Châu ngồi trở lại vị trí lái, khởi động xe, bọn hắn rốt cuộc đã đi khỏi chỗ nguy hiểm này.

Lúc này trời sắc đã gần đến hoàng hôn, xe việt dã chạy trong thành phố không người, phía chân trời phương xa, viền mây màu xanh lam đậm đặc tỏa ra ánh sáng màu vàng, một tầng màu sắc lên những thân cây thực vật cao lơn, gió khô thổi bên tai, xoáy lên mái tóc mềm mại của thiếu nữ, Bùi Châu nhịn không được dùng ánh mắt còn lại liếc về phía Tinh Nhu, nơi tận thế nguy cơ tứ phía này, hắn lại thấy được cảnh sắc đẹp nhất.

Cho đến khi cửa vào căn cứ rốt cuộc hiện ra trong tầm mắt bọn họ, Bùi Châu từ sườn dốc bí mật lái xe vào căn cứ, cửa sắt sau lưng rơi xuống, trái tim Tinh Nhu cũng cùng chậm rãi rơi xuống.

Bọn họ rốt cuộc cũng an toàn!