"Nhà kho số hai." Bùi Châu lời ít mà ý nhiều, trả lời vấn đề của cô.
Cái gọi là nhà kho số hai, trên thực tế là một trung tâm thương mại tổng hợp phía trước. Căn cứ là nơi trú ẩn dưới lòng đất duy nhất gần trung tâm mua sắm này, nói cách khác nơi đây vật tư tương đối sung túc, bởi vậy thành viên căn cứ vẫn luôn đùa giỡn xưng nơi đây là "Nhà kho số hai " .
Bùi Châu lái xe việt dã vào cửa chính trung tâm thương mại, đứng ở chỗ thang máy tầng một.
"Tầng một dưới mặt đất là siêu thị, chúng ta xuống dưới khuân đồ." Bùi Châu xuống xe, vẫy tay với Tinh Nhu.
Vì có một siêu thị lớn gần căn cứ, các thành viên thường dựa vào nguồn cung cấp trong siêu thị đó để tồn tại, nhưng bắt đầu từ tuần này, họ sẽ bắt đầu khám phá các điểm cung cấp vật tư mới.
Tinh Nhu theo Bùi Châu từ cầu thang đi xuống dưới, siêu thị dưới lòng đất trước ngày tận thế xuất hiện trước mặt cô gái nhỏ.
Cảm giác này thật sự là kỳ diệu, bọn họ tựa như tham gia một tiết mục văn nghệ uy tín lâu năm, bên trong thời gian nhất định, có thể tùy tiện lấy đồ vật trong siêu thị.
Trước tận thế, gia cảnh Tống Tinh Nhu sung túc, gia giáo sâm nghiêm, loại chuyện mua đồ không trả tiền này nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng làm qua, chỗ tránh nạn thứ năm mà cô đi theo bạn học cùng giáo viên tiến vào là kho dự trữ đồ cứu trợ thiên tai.. Tùy tiện lấy đồ ở siêu thị? Cô không có loại kinh nghiệm này.
Cô gái nhỏ xấu hổ theo sát Bùi Châu, ngón tay níu lấy vạt áo hắn.
Bùi Châu không hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, hắn để cho Tinh Nhu theo sát bản thân, tuy nói bây giờ là ban ngày, Zombie sẽ không ra, nhưng vẫn như cũ không chỗ nào không nguy hiểm, thân thể của hắn căng thẳng như dây cung, tùy thời chuẩn bị ra tay đối với nguy hiểm.
Bọn hắn chuyển vài chuyến nước và bánh mì, miến gạo, cuối cùng Bùi Châu cầm mấy hộp sô cô la cùng kẹo, trong lúc đi săn bình thường hắn không quá chú ý những vật nhỏ này, nhưng hôm nay hắn nghĩ đến Tinh Nhu ở cùng mình, không hiểu sao cảm thấy có lẽ nên giúp cô lấy một ít.
"Cho em, sô cô la." Hắn đưa cho Tinh Nhu mấy viên sô cô la, một người đàn ông to lớn đang có ý đồ dùng sô cô là lấy lòng một cô gái nhỏ, không phải không thẹn thùng, nhưng hơn nữa là chờ mong.
Chờ mong cái gì đây? Hắn cũng không biết.
Tinh Nhu sửng sốt một chớp mắt, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, tiếp nhận viên sô cô la kia.
"Cảm ơn." Cô dịu dàng nói.
Tống Tinh Nhu xé mở giấy gói kẹo, sô cô la màu đen bị đầu ngón tay trắng nõn kẹp lấy, phóng tới bên môi đỏ thẫm, lưỡi hồng duỗi ra một chút, cuốn sô cô la vào trong miệng, ngậm lấy.
"Ưʍ... Rất ngọt." Vị giác đạt được thỏa mãn, Tinh Nhu mở to mắt, chỗ tránh nạn không thiếu vật tư, nhưng chủng loại chỉ một, không loại đồ ăn vặt như sô cô la và kẹo, bây giờ cô có thể vào siêu thị ăn sô cô la thì mười phần thỏa mãn.
Cô cảm thán dẫn tới Bùi Châu nhịn không được nhìn về phía cô, cô gái nhỏ thanh xuân xinh đẹp bởi vì hắn cho một viên sô cô là mà thỏa mãn, điều này không khỏi làm hắn nhớ tới mối tình đầu năm đó, trái tim cứng rắn thô ráp của người đàn ông trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Bọn họ từ siêu thị dưới đất trở lại tầng một, Bùi Châu định lái xe mang Tinh Nhu rời đi, rồi lại trông thấy cô gái nhỏ ngẩn người nhìn cửa kính của một cửa hàng.
Trong cửa kính là mấy ma-nơ-canh đang mặc mấy bộ quần áo lưu hành năm trước.
Tống Tinh Nhu cơ hồ là một bước quay đầu lại ba lần, cô gái nhỏ không cách nào chống cự được sự dụ hoặc của váy áo xinh đẹp. Lần này Bùi Châu cuối cùng cũng đọc hiểu ánh mắt của cô, hắn gần như cười khẽ một tiếng.
"Vào xem sao?" Bùi Châu đi ra từ ghế lái, liếc qua cửa hàng bán quần áo.
Tinh Nhu đang do dự, đây là tận thế lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, chuyện bọn họ lập tức phải làm là trở về căn cứ, thế nhưng cái loại khẩn trương hỗn hợp cảm giác chờ mong này tràn đầy trái tim.
Lần đầu đi săn tựa như một trận đại mạo hiểm, Bùi Châu tồn tại làm cho cô đã có cảm giác an toàn, cô tựa hồ có thể làm một ít chuyện nguy hiểm ở dưới sự che chở của Bùi Châu.
"Ưm, muốn đi." Cô gái nhỏ nhẹ gật đầu trong ánh mắt của người đàn ông, cùng theo người đàn ông tiến vào cửa hàng thời trang nữ trước mắt.