Mạt Thế: Không Có Ngày Mai

Chương 3.1: Thành công vượt qua kỳ phát sốt đầu tiên.

Sau khi cao trào nhiệt độ thân thể của Tống Tinh Nhu hạ xuống rõ ràng, Bùi Châu gần như không cần sờ trán của cô đã có thể xác nhận, cô thành công vượt qua kỳ phát sốt này, nhưng lần phát sốt tiếp theo thì không thể nói trước được sẽ đến vào lúc nào.

Bùi Châu ôm thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô gái nhỏ, cố nén xúc động nơi thân dưới, giúp cô thay bộ quần áo sạch sẽ mà Phùng Thanh đưa tới. Hắn bế Tinh Nhu mềm mại mảnh khảnh trong ngực, để cô nằm thẳng ở trên giường, đắp chăn lên cho cô.

Làm xong hết thảy, người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm vào lều vải đội lên dưới háng mình mà cười khổ, không nghĩ tới cuộc sống thanh tâm quả dục nhiều năm, có thể so với tăng nhân khổ hạnh, còn sẽ rung động với thân thể của cô gái nhỏ.

Ai có thể không rung động chứ, cô đẹp như vậy, hết sức bé xinh như vậy, giống như một đóa hoa nhỏ mềm mại, làm cho hắn vừa muốn yêu thương, lại muốn tàn phá.

Bùi Châu nhìn chằm chằm vào Tinh Nhu, không thể nghi ngờ là cô một mỹ nhân nhỏ xinh đẹp, rõ ràng có một gương mặt diễm lệ, thân thể lại ngây thơ trong sáng vô cùng. Bùi Châu cúi đầu xuống, để sát vào đôi môi mềm mại đầy đặn của Tinh Nhu, hắn nhất định phải lưu lại dấu vết của bản thân, mới có thể bảo đảm Tinh Nhu không bị Giác Tỉnh Giả khác xâm phạm quấy rối.

Dấu vết không giới hạn trong hôn môi, chỉ cần đưa dịch thể của bản thân sang trong cơ thể đối phương là được. Kỳ thật, còn có một phương pháp vất vả một lần suốt đời nhàn nhã, chính là lập tức làm cho cô gái nhỏ thành người phụ nữ của mình, chiếm hữu cô, nhưng Bùi Châu không muốn thừa dịp lúc cô hôn mê để ức hϊếp cô.

Bùi Châu dán lên bờ môi Tinh Nhu, xúc cảm mềm mại ấm áp, hắn nhịn không được dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, tiến vào trong miệng thiếu nữ, cái lưỡi vô cùng linh hoạt quấy nhiễu trong miệng thiếu nữ, môi lưỡi dây dưa, trao đổi nước bọt trong miệng lẫn nhau. Trong lòng Bùi Châu thầm mắng mình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đồng thời cũng nhiều lần lưu luyến trên môi thiếu nữ.

Xúc cảm trên miệng thật sự quá tuyệt vời thoải mái.

Ngay vào thời khắc Bùi Châu hôn đến khó có thể dứt ra, Tống Tinh Nhu đang bị hắn đè dưới thân thể tùy ý hôn môi mở mắt ra.

"Ưʍ... A..., ông là ai? Buông ra!" Tống Tinh Nhu vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình đang bị người đàn ông lạ lẫm cưỡиɠ ɧϊếp, cô hoảng sợ vươn tay định đẩy người đàn ông trước mắt này.

"Đừng sợ, tôi là chú của Bùi Như Cẩn." Bùi Châu cười khổ một tiếng, muốn làm cho cô gái nhỏ vừa mở to mắt tỉnh táo lại.

"Em còn nhớ Bùi Như Cẩn chứ? Năm trước anh từng đi họp phụ huynh cho con bé, hai người học ở lớp cấp ba trọng điểm của trường Thất Trung, chủ nhiệm lớp họ Đường, giáo viên dạy toán họ Hùng, biệt hiệu gấu đen..." Bùi Châu cố gắng nói cho Tống Tinh Nhu nhiều thông tin về trường học hơn, hy vọng dùng cái này lấy được tín nhiệm của thiếu nữ.

Tống Tinh Nhu bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, cô nhìn chằm chằm lên mặt mày người đàn ông thành thục trước mắt, ngũ quan Bùi Châu thâm sâu, lông mày dày đặc, thân hình rộng lớn như là một ngọn núi nhỏ. Cô rốt cuộc nghĩ tới, hình như Bùi Như Cẩn có một người chú như vậy. Có một ngày thứ sáu tan học, lái xe nhà cô đến muộn, cô gặp Bùi Như Cẩn ngồi trên một chiếc xe máy, người đàn ông trên xe đưa mũ bảo hiểm cho Bùi Như Cẩn, anh ta cao lớn chân dài, vai rộng, ánh mắt ác liệt mà nhìn lướt qua phía bên cô.

Tống Tinh Nhu mở trừng hai mắt che giấu khẩn trương, "Tôi nghe giáo viên nói... Bùi Như Cẩn chuyển trường tới nước ngoài rồi hả?"

"Ừm, đúng, vào năm trước, rời đi chưa đến một tháng thì tận thế tới." Bùi Châu tự giễu cười cười, nghĩ thầm cũng không biết cháu gái cùng anh cả và chị dâu hắn ở nước ngoài như thế nào, còn sống không? Vừa nghĩ tới liền đau lòng, bọn họ là số ít người thân còn lại trên đời này của hắn.

Tống Tinh Nhu nghe nói như vậy trong lòng cũng trầm xuống.

Bùi Châu lại hỏi: "Vì sao em lại ở bên ngoài một mình?"

Tống Tinh Nhu chậm rãi nói ra: "Tôi bị tách khỏi bạn cùng lớp và giáo viên."