Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 70: [NGOẠI TRUYỆN 3]: Thường Nhật

Hai năm sau.

Từ khi đứa nhỏ cũng cứng cáp hơn rồi, thì công việc của Lăng Dụ Triết và việc học của Hà Mật cũng quay lại quỹ đạo ban đầu, như mọi ngày thì hôm nay anh cùng cô con gái nhỏ Lăng Mộc Cẩn lại đưa cô đến trường.

Điều này đã sớm thành quen với các sinh viên ở đây rồi, nên cũng chẳng ai trầm trồ hay kinh ngạc cả. Nhưng trước khi vào lớp thì cô còn ôm ấp con gái, còn thắm thiết hôn cô con gái nhỏ rồi mới đi vào, nhìn thấy hai mẹ con như vậy thì Lăng Dụ Triết vừa vui lại vừa thấy uất ức, nói thế nào thì cũng nên hôn anh một chút chứ.

Nhưng sau đó Hà Mật liền phí phách trả con gái cho Lăng Dụ Triết, nói:

- Em đi học đây, hai cha con phải làm việc ngoan ngoãn đó nghe chưa, tối nay em có quà cho anh.

Lăng Dụ Triết còn ngây ngốc không biết cô đang muốn tặng mình món quà gì nữa, nhưng anh cũng có chút háo hức. Sau đó thì Lăng Dụ Triết liền ôm con gái đi vào trong xe, nói:

- Đến công ty thôi.

Mặc dù hiện tại tình cảm của Trương Đạm dành cho con dâu và cháu gái không nhiều, nhưng dù sao bà ấy cũng là bà nội của Mộc Cẩn, nên vẫn rất yêu thương cháu. Tuy nhiên, với tuổi tác của bà ấy đã cao, nên để trông trừng cháu cũng không hay, vì thế nên từ khi Hà Mật đi học lại thì ngày ngày Lăng Dụ Triết đều đưa con gái đến công ty, hình ảnh ông bố bỉm sữa Lăng Dụ Triết đã quá quen thuộc.

Nhưng đấy không phải là trùng hợp, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà đó chính là kế sách giữ chồng của Hà Mật. Nói sao thì dù Lăng Dụ Triết có là ông già u40 nhưng nhan sắc và vóc dáng vẫn còn rất phong độ và lịch lãm, tuy rằng cô cũng tin tưởng chồng mình, nhưng cô không tin tưởng những cặp mắt háo sắc ngoài kia, nên phải luôn trong trạng thái có mùi sữa của em bé, hoặc hữu hình hơn thì đó là kết tinh của họ - Lăng Mộc Cẩn.

Với người trong công ty thì đã sớm quen rồi, không chỉ vậy mà họ còn rất vui vẻ nữa là đằng khác, tiểu công chúa của Lăng gia vừa đáng yêu lại còn được việc, nếu như trước kia Lăng Dụ Triết làm mưa làm gió bao nhiêu, thì hiện tại anh lại dịu dàng bấy nhiêu. Trong cuộc họp cũng rất nhẹ nhàng chứ không cáu gắt hay nạt nộ như trước, đối với nhân viên ở Lăng thị thì tiểu công chúa này chính là cứu tinh của họ!

Hình Bân đi phía sau cũng chỉ biết cười, cô công chúa này sinh ra bởi thiếu phu nhân Hà Mật cơ mà, nói về gương mặt thì rất xinh đẹp như thiên thần, nhưng tính cách thì có gì đó lạ lắm. Nếu như đã ngủ rồi thì không sao, chứ một khi tiểu Ma đầu này tỉnh giấc thì cứ phải nói là ùm trời hết cả lên, ấy vậy nhưng khi cô bé ở bên cạnh Hà Mật thì lại chưa từng quấy khóc, buổi tối cũng không quấy đêm… Có lần Hà Mật và Lăng Dụ Triết còn sợ rằng con mình bị bệnh nữa cơ đấy.

Vì sao lại vậy à? Vì họ nghe nói đứa trẻ mới sinh thì rất hay đói bụng vào ban đêm, sau đó thì sẽ quấy khóc khiến cho cha mẹ không tài nào ngủ được… Nhưng mà cô con gái này của họ lại không như thế, chẳng những ăn no mà ngủ cũng rất lâu, có khi cả đêm không tỉnh giấc lần nào, ngủ một mạch đến mười giờ sáng mới dậy. Nên sau khi sinh thì Hà Mật đã tăng cân không ít, vì vừa được chồng, mẹ chồng, bốn ông anh, chị Tô Nhiễm tẩm bổ, lại còn gặp thêm cô con gái dễ tính nữa…

- Hình Bân, buổi họp khi nào bắt đầu?

- Lăng tổng, bây giờ tiểu thư còn thức, liệu có nên họp hay không?

Lăng Dụ Triết nhìn xuống con gái đang bế ở trên tay, sau đó liền nói:

- Được, cứ như kế hoạch đi.

Không phải anh không sợ con gái sẽ quấy khóc, mà từ lâu rồi anh đã hiểu được tính cách của Lăng Mộc Cẩn, mỗi khi vào phòng họp được năm phút là nó sẽ ngủ như chết… Xem ra thì đây là một cô bé không thích họp hành cho lắm.

[…]

Buổi chiều, khi Hà Mật tan học thì Lăng Dụ Triết cùng con gái cũng đến đón cô về nhà, vừa gặp con gái là cô liền ôm lấy cô bé, hiển nhiên Lăng Mộc Cẩn cũng vui vẻ tươi cười chào đón mẹ mình. Nhìn hai mẹ con họ mà Lăng Dụ Triết cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi.

- Được rồi, về nhà rồi em tha hồ mà ôm con.

Sau đó thì một nhà ba người cũng nhanh chân quay về nhà của mình. Vừa vào nhà thì Hà Mật lại giao con gái cho anh, rồi bản thân đi tắm trước, anh có chút không hiểu lắm, nếu là bình thường thì cô sẽ giúp Mộc Cẩn tắm rửa, sau đó thì dỗ cho con ăn, sau đó thì dỗ con ngủ, nhưng sao hôm nay lại đẩy việc cho anh thế?

Nhưng rồi Lăng Dụ Triết cũng không nói gì, anh cũng thuần thục giúp con gái tắm rửa, sau đó lại cho con ăn, rồi dỗ con ngủ. Đợi khi Mộc Cẩn đã ngủ rồi thì anh đi về phòng, vừa định nằm xuống giường nghỉ ngơi thì Hà Mật đã tắm xong, cô bước ra nhìn anh, sau đó còn bảo anh ngồi xuống giường cô có chuyện muốn nói.

Cái kịch bản này khá quen, Lăng Dụ Triết liền đưa tay xoa xoa thái dương.

- Hà Tiểu Mật, em đừng nói với anh em lại muốn ly hôn nữa nhé. Kết hôn ba năm rồi, số lần em nói ly hôn không dưới năm trăm lần đâu.

- Không có, ai lại muốn ly hôn chứ, anh điên quá. Nhưng em thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nó có liên quan đến cuộc sống sau này của em và anh đó.

Thấy cô nghiêm túc như vậy thì Lăng Dụ Triết cũng có chút khẩn trương, nói:

- Em bị gì sao? Em có ổn không? Có cần anh nhờ anh tư khám lại cho em không? Em nói gì đi chứ!

Thấy chồng mình sốt sắng như vậy lại làm cho Hà Mật thấy buồn cười, sau đó cô liền lấy trong túi của mình một phong thư đưa cho anh. Hắng giọng một cái, nghiêm túc nói:

- Anh mở ra đi.

Ngay lúc này thì Lăng Dụ Triết cảm thấy không xong rồi, lần này vợ anh không nói suông nữa mà trực tiếp đưa đơn ly hôn luôn sao? Đôi tay của anh có chút chừng chừ, nhưng rồi cái gì tới cũng phải tới, anh liền mở phong thư ra xem.

Bên trong là một bản xét nghiệm, với tên bệnh nhân là Hà Mật, nhưng bên dưới thì lại là hình một túi thai, à không… Phải nói là hai túi thai mới đúng. Lăng Dụ Triết liền có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn cô, nhưng Hà Mật lại có chút nhíu mày, sau đó liền chống tay lên hông, nói:

- Lăng Dụ Triết, anh thật sự rất quá đáng.

Nhưng Lăng Dụ Triết lại ngờ nghệch không hiểu, anh quá đáng chỗ nào?

- Anh quá đáng…?

- Rõ ràng em chỉ mới học được có hai năm, em vẫn còn chưa tốt nghiệp, vậy mà anh lại… Anh lại làm cho em mang thai nữa là sao! Lăng Dụ Triết, anh… Anh…

Nhưng Lăng Dụ Triết không tức giận, anh liền đưa tay ôm lấy vợ mình vào lòng, nói:

- Không sao, em cứ sinh, sinh bao nhiêu cũng được, sau này cũng không cần đi học nữa, anh nuôi mẹ con em.

- Lăng Dụ Triết, chúc mừng anh.

- Sao lại chúc mừng anh?

- Chúc mừng anh lại làm cha ở tuổi ba mươi sáu.

Ngay lúc này Lăng Dụ Triết lại trực tiếp hôn lên môi cô, vì anh đã quá quen với việc vợ mình cà khịa về tuổi tác rồi, nhưng không má nào chịu thua má nào, anh liền nhìn cô, nói:

- Hà Mật, chúc mừng em… Chúc mừng em lại sinh con cho một người đàn ông ba mươi sáu tuổi.

- Lăng Dụ Triết, anh hư rồi!

- Vậy mới vừa cái miệng nhỏ của em. Hà Tiểu Mật, anh đã sớm nói rồi, cho dù anh ba mươi sáu, năm mươi sáu hay thậm chí là chín mươi sáu thì em vẫn là vợ của anh.

Hà Mật liền bật cười, dịu dàng hôn lên môi của anh, nói:

- Em yêu anh, Lăng Dụ Triết.

Hiển nhiên Lăng Dụ Triết cũng không ngó lơ vợ mình, mà trực tiếp hôn lấy môi nhỏ của cô, nói:

- Anh nuôi cô dâu của anh, bây giờ lại nuôi thêm một đám nhóc, phi vụ làm ăn này, anh cũng không biết là có lãi hay không nữa.

- Vậy anh muốn sao?

- Hừm… Ít nhất thì phải sinh cho anh thêm hai cô dâu bản mini của em nữa.

Hà Mật liền bĩu môi, nói:

- Già rồi còn tham lam! Háo sắc.

- Anh chỉ háo nhan sắc của em thôi, vợ à!