Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 54: Sự lựa chọn của Lăng Dụ Triết (3)

Cuộc trò chuyện của Lăng Dụ Triết và Tô Thước cũng đã được Hà Mật nghe thấy, thật ra hôm nay cô được nghỉ nên muốn đến tìm anh cả để cùng nhau đi mua thức ăn cho một bữa tiệc nhỏ vào tối nay, nhưng cô lại không ngờ mình lại có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa Tô Thước và Lăng Dụ Triết, bất quá thì Hà Mật cũng không biết nên làm sao nữa.

Còn Tô Thước thì ngay từ đầu đã biết có người nghe lén mình nói chuyện điện thoại, nhưng khi biết rằng người đó là tiểu công chúa thì không chỉ không che giấu mà còn cố ý bật loa ngoài cho cô nghe rõ hơn. Và dường như Hà Mật lại hiểu rằng anh cả đang muốn nhắc nhở mình về tính cách và con người của Lăng Dụ Triết, vì anh có thể vì một chút tình cảm mà từ bỏ người ở bên cạnh mình hơn mười năm, ngay cả khi cái chết gần kề với người đó cũng không quan tâm… Liệu sau này, nếu như Hà Mật và Lăng Dụ Triết xảy ra xích mích rồi không còn tình cảm với nhau nữa thì sẽ thế nào? Liệu anh có từ bỏ cô giống như cách anh đang từ bỏ Lý Lan Hinh hay không?

Sau khi Tô Thước kết thúc cuộc trò chuyện thì anh cũng đưa mắt nhìn về phía của Hà Mật, nhẹ giọng nói:

- Em nghe rồi chứ?

Hà Mật cũng thật thà gật đầu, sau đó thì cô cũng chậm chạp đi vào bên trong phòng, Tô Thước nhẹ nhàng bước đến rồi đưa tay xoa đầu của cô, nói:

- Đừng lo, phía sau em vẫn còn tụi anh nữa mà.

- Anh cả, cảm ơn anh.

- Đứa ngốc, em là tiểu công chúa của bọn anh, hỗ trợ em, bảo vệ em, chăm sóc em hay thậm chí là hi sinh vì em thì cũng là do bọn anh cam tâm tình nguyện, còn nói những lời ngốc nghếch nữa thì biết tay anh.

Sau đó thì Hà Mật cũng chỉ mỉm cười, cô cũng cố gắng xốc lại tinh thần của mình rồi cũng rủ rê Tô Thước đi siêu thị để mua nguyên liệu. Buổi tối hôm đó thì Tô Thước và Khương Đình Lập cũng có nói về chuyện kiện tụng Lý Lan Hinh, hiển nhiên thì đối với Hà Mật thì thứ cô cần hiện tại là sự trong sạch của mình, nên cô đã chấp nhận kiện Lý Lan Hinh.

Bàn bạc với nhau xong thì năm anh em của họ cũng đã định rằng tháng sau sẽ bắt đầu việc lật án, sự việc đó dù sao cũng đã qua hơn mười năm rồi, nếu như thật sự phải lật lại thì ít nhất cũng cần có thời gian, hiển nhiên điều này không làm khó được anh em họ, vì họ đã có sẵn bằng chứng, chỉ cần có thể lật lại án thì phần thắng nằm trong tay của họ là chắc chắn rồi… Mặc dù biết chắc Hà Mật sẽ thắng, nhưng kế hoạch của Tô Thước vẫn chưa hoàn thành, nên anh mới chọn ngày khởi kiện là vào tháng sau.

[…]

Vào một ngày đẹp trời thì Hà Mật lại có một suy nghĩ khác, cô không muốn kiện Lý Lan Hinh nữa mà cô muốn nói chuyện với cô ta cũng như là Lăng gia, nhưng lúc này Khương Đình Lập lại không hiểu, tại sao em gái của mình lại muốn như vậy chứ? Chẳng phải suy nghĩ trước kia của Hà Mật chỉ quanh đi quẩn lại chuyện rửa oan thôi sao?

Tuy nhiên thì lúc này Hà Mật cũng nói rằng vì Lý gia và Lăng gia là bạn bè nhiều năm, nói sao thì cô cũng lớn lên ở Lăng gia, ăn cơm của Lăng gia, uống nước của Lăng gia, còn tiêu tiền của Lăng gia hơn mười ba năm, vì thế nên cô cũng không muốn Lăng gia bị liên lụy. Tuy việc xử lý riêng này có thể sẽ khiến cho Lý Lan Hinh tự do tự tại hơn, cũng không bắt cô ta phải chịu án ngồi tù, nhưng Hà Mật thật ra cũng hiểu được phần nào đó tâm lý của cô ta lúc đó. Nói sao thì Lý Lan Hinh cũng quen biết Lăng Dụ Triết trước, cô ta cũng thích anh trước, nhưng rồi một ngày nào đó thì Tống Giai Âm lại xuất hiện và cướp hết những gì cô ta có… Giống như một đứa bé bị cướp mất đồ chơi vậy, hiển nhiên là nó sẽ tức giận và tìm mọi cách để đoạt lại món đồ chơi của mình, chỉ là cách đoạt lại của Lý Lan Hinh quá tàn nhẫn rồi.

- Mật Nhi, khoan nhượng với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân, lỡ như sau này Lý Lan Hinh lại bày ra trò gì hại em… Thì bọn anh sẽ hối hận lắm.

- Anh tư, anh đừng lo, em biết phải tự bảo vệ bản thân mà,

Mặc dù là vậy nhưng Khương Đình Lập cũng lo lắng lắm, nhưng biết sao giờ vì đây đã là quyết định của Hà Mật rồi, nên anh em của họ cũng gật đầu chấp nhận.

Hôm đó thì Hà Mật đã có gọi điện cho Lăng Dụ Triết và cô muốn nói về chuyện năm đó, hiển nhiên anh cũng biết hôm nay cô muốn nói gì nên đã hẹn cô đến nhà tổ của Lăng gia, vì dù sao thì ở đây cũng có mẹ anh, có Lý Lan Hinh, còn có cả anh nữa, họ sẽ có thể nói rõ được mọi chuyện.

Vì thế nên hôm nay có cô, Tô Thước và Hứa Vãn Tùng cùng đến Lăng gia. Ban đầu Trương Đạm còn không biết cô đến đây có việc gì nên vẫn còn đay nghiến Hà Mật rất nhiều, tuy vậy nhưng khi bà ấy nhìn sang phía của Tô Thước đang không vui thì cũng phải ngay lập tức ngậm miệng lại.

Mở đầu, Hứa Vãn Tùng liền cho trình chiếu một đoạn video, khi nhìn thấy vách tường kia thì Lý Lan Hinh có chút giật mình, hóa ra đây không phải video mà là đang ghi hình trực tiếp, người đang ở đầu dây bên kia chính là Khương Đình Lập, Chu Xuyên và Tô Nhiễm, không chỉ có Tô Nhiễm mà ngay cả con ma ở trọ cũng có mặt, chính là Phó Thiêm Dục.

- Bắt đầu đi.

Nhận được lệnh của Tô Thước thì ở bên kia Khương Đình Lập bắt đầu công việc phá tường, nhưng người ở bên đây lại không hiểu có chuyện gì xảy ra, Trương Đạm cũng bắt đầu mất kiên nhẫn nên muốn mắng cô một trận. Nhưng bức tường kia dần bị phá vỡ, để lộ bên trong một bộ xương người, ngay lúc này thì Trương Đạm đã bị dọa cho mất mật, còn Lý Lan Hinh biết mọi chuyện bị lộ rồi cũng chỉ im lặng…

Sau khi Khương Đình Lập đưa bộ hài cốt kia ra khỏi bức tường thì Trương Đạm đã chú ý đến cánh tay phải của nó, là một mảnh xương bị vỡ, bà ấy liền có chút kích động, nói:

- Lão Cao!

Lăng Dụ Triết lúc này mới nhìn mẹ mình đầy khó hiểu, đã qua mười năm rồi nhưng tại sao Trương Đạm lại nhận ra được quản gia Cao trong bộ hài cốt đó chứ? Hiển nhiên Trương Đạm cũng không thể giấu nữa, vì sau khi cha của Lăng Dụ Triết qua đời thì Trương Đạm đã gặp gỡ và đem lòng cảm mến quản gia Cao, nhưng vì bà ấy sợ rằng con trai của mình sẽ không thoải mái nên mới đưa quản gia Cao đến nhà anh để chăm sóc anh. Sau đó vài tháng thì Trương Đạm phát hiện mình mang thai, vì che giấu sự thật nên đã nói khống tuổi thai nhi, rồi còn để che giấu nên Trương Đạm đã phải mổ lấy thai sớm, vì thế đứa bé kia sinh ra đã thiếu tháng và yếu ớt hơn những đứa trẻ khác.

Mãi cho đến khi đứa bé kia mất tích thì Trương Đạm mới nhất quyết cắt bỏ mối quan hệ với quản gia Cao, nhưng bà ta không ngờ quản gia Cao lại được Lăng Dụ Triết đưa đến nhà của anh, còn cùng anh chăm sóc Tống Giai Âm… Ban đầu anh còn không hiểu tại sao ông ấy lại yêu mến Giai Âm như vậy, bây giờ thì anh hiểu rồi… Hóa ra đây chính là tâm linh tương thông, phụ tử liền tâm với nhau. Hóa ra Giai Âm là cô em gái cùng mẹ khác cha với anh… Thảo nào mỗi khi anh và Tống Giai Âm muốn kết hôn thì ông ấy đều ngăn cản.

- Mẹ… Nếu như tìm được thi thể của quản gia Cao ở nhà riêng của Lý Lan Hinh thì có nghĩa là năm đó ông ấy không mất tích, chỉ là bị Lý Lan Hinh gϊếŧ chết rồi giấu xác, kể cả chuyện của Hà Mật cũng vậy, cô ấy không làm hại Giai Âm, mà chính Lý Lan Hinh đã ra tay.

Có lẽ Lý Lan Hinh đã biết rõ mình không thể chối cãi nữa nên liền quỳ xuống cầu xin Lăng Dụ Triết tha cho mình, cô ta còn nói là vì quá yêu anh nên mới làm bậy, nhưng hiện tại anh không còn quan tâm đến cô ta nữa. Sau đó thì Trương Đạm cũng định sẽ mặc kệ cô ta, nhưng lúc này Lý Lan Hinh lại lấy trong túi ra một tờ giấy, nó là giấy khám thai của cô ta, hiển nhiên người cô ta muốn nhắm đến chính là Trương Đạm rồi.

- Bác… Con có thai rồi, là con của Dụ Triết… Chẳng lẽ bác muốn trơ mắt nhìn con của Dụ Triết phải chịu khổ cùng con ở nơi tù tội hay sao? Con là người có tội, con vào tù cũng không nửa lời oán trách… Nhưng đứa bé là vô tội mà.

Dù hiện tại bà ấy đã biết Giai Âm là cô con gái năm đó của mình, nhưng dù sao thì con bé cũng đã qua đời rồi, nhưng đứa bé trong bụng Lý Lan Hinh thật sự là vô tội, hơn nữa nó còn là cháu đích tôn nhà họ Lăng, cuối cùng thì Trương Đạm cũng đi đến chỗ của Lăng Dụ Triết. nói:

- Dụ Triết, con có thể nói với Hà Mật đừng kiện Lan Hinh có được không?

- Mẹ! Cô ta là hung thủ gϊếŧ người, làm sao có thể bỏ qua cho cô ta chứ!

- Mẹ biết yêu cầu của mẹ quá đáng. Nhưng mẹ chỉ cần đứa bé thôi, đợi khi cô ta sinh xong rồi chúng ta đuổi cô ta đi… Dụ Triết, mẹ lớn tuổi rồi, sống cũng không được bao lâu nữa, mẹ không muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay mà vẫn không có nổi một đứa cháu nối dõi.

Lăng Dụ Triết đưa mắt nhìn Hà Mật, nhưng cô không quan tâm đến chuyện mà họ vừa nói, nếu như Lý Lan Hinh thật sự mang thai con của anh thì anh cũng phải chịu trách nhiệm của một người làm cha… Chỉ là…