(2)
Năm đó Lăng Hà Mật bảy tuổi, kể từ khi cô được nhận nuôi cho đến bây giờ đã được hai năm rồi, cô cũng đã sớm biết được tính cách của cha nuôi, mẹ nuôi và người bà nội chưa từng gặp mặt. Hiển nhiên thì người cô thân thiết nhất vẫn là Tống Giai Âm.
Hôm đó, vốn dĩ Tống Giai Âm định sẽ đưa Lăng Hà Mật đi mua một ít thức ăn, vì tối đó Lăng Dụ Triết đã nói muốn dùng cơm ở nhà, mà Hà Mật lại âm thầm cấu kết với cha để lừa mẹ ra ngoài, mục đích của Lăng Dụ Triết chính là bố trí bữa tiệc để cầu hôn bạn gái.
Nhưng khi hai người họ định rời đi thì Lý Lan Hinh đã đến, cô ta liền nhìn xung quanh một lượt, có chút cười bất lực nói:
- Dụ Triết vẫn chưa về sao? Tớ có chuyện muốn nói với anh ấy vậy mà…
- Lan Hinh đó hả, vậy cậu ngồi chờ anh ấy một chút đi. Vừa rồi anh ấy có gọi cho tớ, nói rằng anh ấy sắp về rồi.
Lý Lan Hinh nghe vậy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, vì quá thân thuộc rồi nên cô ta còn xua tay nói Tống Giai Âm hãy đưa Hà Mật đi mua thức ăn đi. Vốn dĩ Tống Giai Âm cũng đã định sẽ rời đi, nhưng đi đến trước cổng thì cô ấy lại khựng lại, sau đó thì đưa cho quản gia Cao một ít tiền, sau đó liền nói:
- Bác Cao, phiền bác đưa Tiểu Mật đi mua đồ ăn nhé. Cháu thấy để Lan Hinh ở đây một mình không được tốt cho lắm.
Quản gia Cao nghe như vậy cũng gật đầu, sau đó liền cùng Hà Mật rời đi. Rồi sau đó thì khoảng thời gian Lý Lan Hinh và Tống Giai Âm ở riêng thì Hà Mật cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là sau khi Hà Mật cùng bác Cao quay về thì đã nhìn thấy Tống Giai Âm đang đứng ở cầu thang.
Mà trẻ con hiếu động nên liền nhanh chóng chạy lên trước mặt mẹ mình để khoe chiếc kẹo to trong tay, nhưng Hà Mật vốn dĩ không cố ý nhưng lại vô tình đẩy ngã Tống Giai Âm. Tuy nhiên, lúc đó Hà Mật cũng không quá sợ hãi mà đã chạy xuống để lây lây mẹ của mình, nhưng Tống Giai Âm hoàn toàn không có phản ứng.
Nhưng nếu như lúc đó Tống Giai Âm còn có sự sống hoặc tỉnh táo thì theo quán tính sẽ la lên, nhưng cô ấy lúc đó hoàn toàn buông xuôi và trực tiếp ngã xuống, sau đó thì Lý Lan Hinh còn đi ra từ phía trên phòng, nhìn Hà Mật, nói:
- Chỉ có tao mới xứng làm vợ của Dụ Triết, con nhỏ nghèo nàn như mày thì nên chết từ lâu rồi!
Hà Mật nghe vậy liền đưa mắt nhìn cô ta, hiện tại ánh mắt của Lý Lan Hinh tràn ngập sát khí, cô ta tựa như chỉ muốn băm thây xẻ thịt của Tống Giai Âm vậy. Sau đó thì Lý Lan Hinh còn bước xuống, cố ý đá vào thi thể của Tống Giai Âm một cái, trực tiếp nắm lấy tóc của Hà Mật kéo lên, nghiến răng nói:
- Còn mày nữa đồ mồ côi, nếu không có mày thì Dụ Triết cũng sẽ dần bỏ bê con khốn này thôi. Nhưng tại mày, tại sự xuất hiện của mày mà anh ấy không thèm để ý đến tao. Hai mẹ con mày đều khốn nạn như nhau!
Lúc này do đau và sợ hãi nên Hà Mật đã khóc rất lớn, không chỉ vậy mà Lý Lan Hinh còn cười rất khoái chí, chĩa họng súng vào đầu của cô, nói:
- Nín! Mày còn la lớn nữa tao liền cho mẹ con mày đoàn tụ nơi suối vàng!
Họng súng lạnh lẽo làm cho Hà Mật phải cứng đờ, cũng bất giác mà im bặt. Cảm thấy cô nhóc đã ngoan ngoãn rồi thì Lý Lan Hinh mới kể lại.
Vừa rồi khi Tống Giai Âm đang chuẩn bị đi lấy chút quà bánh để đãi cô ta, thì cô ta đã cho một lượng thuốc mê vào trong cốc nước. Hiển nhiên sau khi Tống Giai Âm uống rồi thì sẽ không phản kháng nữa, lúc này Lý Lan Hinh mới nhẹ nhàng dùng gối để đè cho Tống Giai Âm ngạt thở mà chết, rồi đưa thi thể của cô ta đặt ở trên cầu thang, tựa như là cô ta đang chuẩn bị đi lên phòng.
Nhưng thứ khiến cho Lý Lan Hinh không ngờ đến chính là sự xuất hiện của Hà Mật, cô ta chỉ muốn đợi khi Hà Mật và bác Cao đến thì sẽ ở phía bên trong đẩy thi thể của Tống Giai Âm, cho cô ta ngã xuống cầu thang, tạo nên hiện trường vụ án. Nhưng không ngờ lại có Hà Mật trực tiếp giúp cô ta đỡ phải tốn công.
- Hà Mật, nếu tao bước vào được Lăng gia thì công sức của mày không nhỏ đâu.
Lúc này thì bác quản gia Cao cũng thấy tình thế không ổn liền muốn lén chạy để báo cho Lăng Dụ Triết. Nhưng Lý Lan Hinh tựa như là quỷ dữ, cô ta trực tiếp cầm súng bắn chết quản gia Cao, không chỉ vậy mà cô ta còn có ý định sẽ gϊếŧ chết Hà Mật… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì cô ta cần có một người gánh tội thay mình nên đã giữ lại mạng nhỏ của cô.
Nhưng vì tiếng súng vừa rồi nên Hà Mật đã rất sợ, cô bé liền ngất đi. Vừa hay lại đúng ý của Lý Lan Hinh.
Khi đưa Tống Giai Âm và Hà Mật đến bệnh viện thì Lý Lan Hinh đã nhét vào tay của một tên bác sĩ đã liên lạc từ trước, mục đích chính là xóa đi kí ức của Hà Mật về chuyện này. Vì lẽ đó nên khi cô tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ gì cả, cho dù Lăng Dụ Triết có đe dọa đến đâu thì cô cũng không nhớ được gì.
Mặc dù Lăng Dụ Triết cũng không tin Hà Mật ra tay hãm hại Tống Giai Âm, nhưng vì những lời lươn lẹo của Lý Lan Hinh, nên anh đã tin rằng Hà Mật ngộ sát Tống Giai Âm, nên những năm qua đã luôn tổn thương cô.
[…]
Sau khi tất cả nghe Hà Mật kể lại xong thì liền im bặt, không khí ảm đạm đến mức khó chịu, đặc biệt là Tô Thước… Anh không ngờ con người của Lý Lan Hinh lại có thể nham hiểm như vậy, đến một đứa bé cũng đem ra lợi dụng… Nếu như cô ta thật sự mang thai con của Lăng Dụ Triết, thật sự trở thành Lăng thiếu phu nhân thì còn tác oai tác quái như thế nào nữa đây? Nghĩ đến thôi là khiến người ta rùng mình.
Tô Nhiễm nhìn Tô Thước, sau đó liền nói:
- Anh tính thế nào đây?
Tô Thước không nói gì, anh bước đến nhìn em gái, lúc này thì Hà Mật cũng đưa đôi mắt đẫm nước mắt về phía của anh trai. Hiển nhiên với người yêu thương em gái như Tô Thước thì anh rất xót xa, liền nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, nói:
- Ngoan, đừng khóc, anh sẽ lấy lại công bằng cho em. Những kẻ làm tổn thương em đều phải trả giá!
Nói xong thì Tô Thước cũng trực tiếp bế Hà Mật về phòng, hiển nhiên thì Tô Nhiễm cũng được ở lại, hay nói đúng hơn là ở bên cạnh Hà Mật để chăm sóc cũng như trông chừng cô.
Khi quay lại thì sắc mặt của Tô Thước càng khó coi hơn, ở đây ai mà không biết Tô Thước yêu thương Hà Mật còn hơn mạng sống của mình, bây giờ biết được Lý Lan Hinh đã làm ra những chuyện đó thì liệu cô ta có thể sống yên được hay không đây? Chỉ mới nhìn mặt thôi đã thấy người ta run rẩy rồi.
- Đình Lập, hôm kia em nói Lý Lan Hinh muốn có thai sao?
- Đúng rồi, em định sẽ giúp cô ta có dấu hiệu mang thai.
- Không, hãy để cô ta mang thai đi.
Khương Đình Lập không hiểu, tại sao lại để Lý Lan Hinh toại chứ? Nhưng Chu Xuyên là người tiếp xúc với Tô Thước nhiều hơn, cậu ta hiểu rõ người anh này làm việc có mục đích… Chỉ là mục đích gì mới được chứ?
Suy nghĩ của Tô Thước, đúng là khác người… Họ không đoán được! Đúng là không đoán được cả!