Thời gian cứ yên bình như vậy mà trôi qua, đã hai tháng kể từ khi cô rời khỏi Lăng gia, cứ nghĩ cuộc sống của cô đã có thể sang một trang mới thì bất ngờ lại xảy ra một chuyện khiến cho Lăng Hà Mật phải suy nghĩ.
Buổi sáng hôm nay vì không có tiết học nên Hà Mật và Kiều Tuyết Ly đã chọn đi chợ và nấu bữa trưa, sau đó thì sẽ mời Đỗ Thái Huy đến dùng cơm, xem như là cảm ơn anh vì đã cho cô một công việc tốt. Hơn nữa cũng phải cảm ơn anh vì đã luôn ở bên động viên, chăm sóc và giúp đỡ Hà Mật hết mình.
Nhưng khi ở chợ thì trong người của Hà Mật đã cảm thấy không được khỏe, lúc đi đến hàng cá thì nhìn thấy con cá rất tươi, nhưng cô chỉ vừa mới ngửi vào con cá thì cơn buồn nôn đã ập đến. Lúc này thì không chỉ Kiều Tuyết Ly giật mình mà những người ở đây cũng phải ngoái lại nhìn. Sau đó thì bác bán cá đã nhìn cô, cười nói:
- Cô bé, cháu mang thai rồi à? Vậy thì sao không ở nhà nghỉ ngơi đi.
Lúc Hà Mật và Kiều Tuyết Ly nghe đến hai chữ "mang thai" thì mới quay lại nhìn nhau, bây giờ thì cô rất run sợ... Cô sợ rằng cô thật sự mang thai thì phải tính như thế nào đây? Hơn nữa, lục lại kí ức thì đúng là từ lúc chuyện đó xảy ra thì cô đã bị trễ rất lâu rồi, nhưng do phải thích ứng với môi trường mới nên cô cũng quên béng đi mất. Bây giờ, cô phải làm sao đây?
Trong lúc Hà Mật đang hoảng loạn thì Kiều Tuyết Ly đã trấn an cô, còn nói là:
- Được rồi, cậu đừng nghĩ lung tung nữa, bây giờ cậu phải thật bình tĩnh nha, chiều nay tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. Cũng có thể là do cậu căng thẳng quá thôi, đừng nghĩ nhiều, có được không?
- Nhưng... Nhưng nếu như tớ mang thai thật thì sao... Đứa bé này sẽ phải làm sao đây?
- Nếu như vậy thì cậu phải nói cho Lăng Dụ Triết biết.
Nghe đến ba chữ "Lăng Dụ Triết" thì Hà Mật đã run lên rồi, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi Lăng Dụ Triết thì tại sao cô phải chui đầu vào đó một lẫn nữa chứ!
[...]
Buổi chiều, kết quả khám ra thì quả nhiên Lăng Hà Mật đã mang thai rồi, trên đường về kí túc xá thì cô đã không ngừng khóc, bây giờ cô nên làm gì với đứa bé này đây... Nếu như cô sinh nó ra, thì nó sẽ gọi cô là mẹ, hay là chị hai? Nó sẽ gọi Lăng Dụ Triết là cha... Hay là ông ngoại đây? Hơn nữa đó là... Cô phải nói chuyện này thế nào đây?
Mặc dù Kiều Tuyết Ly muốn giúp cô, nhưng chính cô ấy bây giờ cũng không biết nên giúp bằng cách nào nữa. Nếu như Kiều Tuyết Ly là nam thì còn có thể giúp được cô, nhưng ngoặt nổi cô ấy lại là nữ, mà nữ ở với nữ thì làm sao mà có thai được.
Về đến kí túc xá thì Hà Mật vẫn còn chưa ngừng khóc, bây giờ thì Kiều Tuyết Ly cũng phải vắt óc suy nghĩ, bây giờ họ phải làm thế nào đây... Làm sao để Lăng Dụ Triết có thể tin rằng đứa nhỏ này không tồn tại đây... Nghĩ đi, Kiều Tuyết Ly nghĩ đi!
Bất chợt, lúc này Kiều Tuyết Ly liền đập tay một cái, sau đó cô ấy đi đến trước mặt của Hà Mật, đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, rồi nói:
- Tớ có cách rồi.
- Cách gì?
Sau đó thì Kiều Tuyết Ly đã lấy áo khoác mặc lên cho Hà Mật, sau đó thì nắm lấy tay của cô kéo ra ngoài. Dừng lại ở trước mặt của cô chính là quán cafe của Đỗ Thái Huy, nhưng họ đến đây làm gì chứ?
Trong khi Hà Mật vẫn còn đang suy nghĩ không biết Kiều Tuyết Ly đang muốn làm gì thì cô ấy đã để cô đứng ở ngoài cửa, sau đó là đi vào trong quán cafe kéo Đỗ Thái Huy ra ngoài. Dưới sự ngây ngốc của cả hai, Kiều Tuyết Ly liền nhìn Đỗ Thái Huy nói:
- Anh Thái Huy, anh có thể cưới Hà Mật có được không?
- Hả?
Cả Đỗ Thái Huy và Hà Mật đều đồng thanh hỏi, không chỉ vậy mà biểu hiện của họ dường như là giống nhau đến chín mươi phần trăm. Sau đó, thì Đỗ Thái Huy cũng đưa Kiều Tuyết Ly và Hà Mật đến một căn phòng riêng tư, và hỏi đầu đuôi mọi chuyện.
Lúc Đỗ Thái Huy nghe xong chuyện của Hà Mật thì cậu ta đã có chút tức giận, cậu ta không ngờ Lăng Dụ Triết lại là loại cầm thú như vậy! Ngay đến cả con gái của mình mà cũng nổi thú tính rồi làm ra chuyện đồϊ ҍạϊ như thế. Tội nghiệp ở đây là Hà Mật và đứa bé, vốn dĩ là hai người vô tội nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào chuyện này, không chỉ vậy mà đến đứa nhỏ cũng đã hình thành rồi, liệu Lăng Dụ Triết có tin hay không?
- Anh Thái Huy, anh có thể giúp Hà Mật được không?
- Giúp thì vẫn được thôi, chỉ là anh không dám chắc cha của cô ấy có đồng ý hay không. Hơn nữa, nói thế nào thì Hà Mật vẫn còn nhỏ, nếu như em thấy em không có khả năng nuôi đứa nhỏ thì có thể bỏ nó.
Thật ra không phải Đỗ Thái Huy ác, nhưng với tình hình của Hà Mật bây giờ thì đúng là chuyện mang thai và sinh con sẽ rất khó khăn, hơn nữa tuổi của cô vẫn còn quá nhỏ để làm mẹ, nên nếu đã không thể chăm sóc đứa nhỏ thật tốt... Thì để nó đi đầu thai vào một nhà khác sẽ là điều tốt đẹp hơn.
Tâm tình của Hà Mật cũng rối bời, nửa muốn giữa cái thai, nửa lại không muốn. Vì nói thế nào thì đứa bé này cũng là máu mủ của cô, nó là con ruột của cô nên đâu thể nói bỏ là bỏ được.
- Anh Thái Huy, chúng ta cứ thử xem sao. Nếu như Lăng gia không chấp nhận chúng ta, thì em sẽ bỏ đứa bé.
- Hà Mật, em chắc chứ?
Cô cũng nghĩ thêm một chút, nhưng cuối cùng thì vẫn gật đầu.
Nếu như Lăng Dụ Triết cho cô và Đỗ Thái Huy kết hôn thì cô sẽ có thể đường đường chính chính rời khỏi Lăng gia rồi, từ nay về sau cũng sẽ không liên quan đến Lăng gia nữa, đến đứa bé cũng là con riêng của một mình cô, nó sẽ không cho cha.
Nhưng nếu như Lăng Dụ Triết phản đối, thì cô sẽ không để con của mình phải chịu khổ. Thà rằng cô sẽ chết cùng nó, còn hơn là để con mình phải chịu hoàn cảnh như mình. Hà Mật không phải loại mẹ như vậy!
- Vậy, khi nào em sẽ về Lăng gia?
- Cuối tuần này có được không?
Đỗ Thái Huy cũng gật đầu, vốn dĩ khi nghe Hà Mật nói rằng cô đã mang thai con của Lăng Dụ Triết thì cậu ta cũng có chút không vui, nhưng nếu ông trời cho phép họ ở bên nhau, thì Đỗ Thái Huy sẽ yêu thương đứa bé kia như con ruột của mình, cậu ta hứa đó!