Tang Vũ phát hiện rất nhiều điểm bất ổn trong phương pháp giáo dục của bố mẹ Trương Mặc. Không thi được điểm cao, không làm xong bài tập, ngủ dậy muộn, ở trường không tập trung nghe giảng,... chỉ cần phạm một trong những lỗi đó thôi thì đều sẽ bị đánh và bị bỏ đói. Anh cũng nhìn thấy một vài lý do bị đánh vô cùng khắc nghiệt viết trong nhật ký, trong đó có một điều khiến anh cực kỳ tức giận.
Trương Mặc từng lấy tiền thưởng mua cho mình một đôi giày thể thao mới, sau đó bị đánh.
Một đứa trẻ khi đạt giải đều mong muốn có được sự khẳng định của người nhà, cho dù là không có, nó cũng có quyền tiêu số tiền thưởng mà nó nhận được bởi chính năng lực của mình. Chỉ vì một đôi giày thể thao hàng nhái mua ở chợ trời với giá không đến ba trăm, cậu thiếu niên nọ bị đánh đến nỗi phát sốt nhập viện.
Tang Vũ chưa từng thấy Trương Mặc có một món đồ mới nào. Quần áo cũ, giày cũ, balô cũ, đến cả đồ dùng trong nhà cũng là đồ sang tay. Cậu hầu như chưa từng mua cho mình thứ gì mới, nếu anh không đến làm khách, cậu thanh niên nọ có khi sẽ chỉ ăn mì tôm ba bữa một ngày hoặc là cơm trắng chan sốt cà chua.
Chỉ thuần cà chua, một mẩu thịt vụn cũng không có.
Anh nhớ đến lúc cậu ấp úng bàn về thù lao trả cho luật sư sau khi thắng kiện. Cậu không phải đang giả vờ mà thật sự không có tiền, toàn bộ số tiền tiết kiệm mà cậu có được trước khi theo bố mẹ lên thành phố cũng không thuộc quyền quản lý của cậu. Trong tay Tang Vũ có một chiếc nhẫn, nghe Trương Mặc nói là di vật của người lớn trong nhà, là toàn bộ gia sản mà cậu còn lại sau khi ra tù. Cậu tạm thời thế chấp ở chỗ anh, đợi khi có tiền rồi sẽ chuộc lại, không phải có ý định quỵt tiền công của anh.
Trương Mặc có lẽ không biết nếu như cậu thắng kiện, tiền phí luật sư sẽ do bên thua kiện chi trả.
Càng tiếp xúc nhiều với Trương Mặc Tang Vũ càng cảm thấy cậu thanh niên này theo lý không nên u ám và im lặng đến vậy. Cậu rất thông minh, phạm vi am hiểu nhiều, học cái mới rất nhanh, mấy đề tài tranh tụng tố tụng mà thỉnh thoảng Tang Vũ kể cậu cũng có thể nghe hiểu. Nếu không phải đi tù ba năm, cậu có khi đã là một sinh viên đại học.
Trương Mặc không định thi tốt nghiệp hay đại học. Trường học sẽ không nhận người có tiền án như cậu.
Còn về việc làm, cậu nhận làm đồ handmade, mua một chiếc điện thoại di động thông minh second-hand để bán hàng trên mạng, thu nhập cũng không khả quan gì. Không chỉ là trường học, cả xã hội này đều bài xích người có tiền án, cho dù là tiệm tạp hóa nhỏ cũng không muốn thuê người như thế, nhất là người này còn phạm án cưỡng bức. Ngoài những lúc phải làm đơn hàng ra, Trương Mặc thường quanh quẩn ở ngoài để tìm việc. Cậu không có xe, tiền trong túi không nhiều nên không dám ngồi cả xe bus, chỉ dựa vào hai chân, có khi đi cả một ngày từ sáng tới khuya mới về nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Cái nghề luật sư này ấy mà, lắm lúc giờ giấc sinh hoạt cũng đảo lộn rất nhiều. Trương Mặc tuy rằng hướng nội nhưng lại rất tinh tế. Cậu nhớ mặt hết tất cả mọi người ở văn phòng luật của Tang Vũ, cũng dần có được sự quan tâm của họ. Khi đến bàn bạc về vụ án cậu thường mang vài món ăn vặt đến chia cho mọi người, khi thì khoai lúc thì chuối, thỉnh thoảng là nước chanh hoặc trà gừng.
“Không đáng giá là bao, em mời được.”
Vụ án của cậu có nhiều điểm bất hợp lý. Không ai điều tra việc cậu có viết nhật ký, hơn nữa nếu đối chiếu theo thông tin mà cậu cung cấp và những gì mà cậu viết trên đó, trước lúc cô bé kia bị cưỡng bức thì cậu đã bị thương nặng. Một người bị thương nặng vốn không còn tâm tư đâu để mà nghĩ đến chuyện kia, huống gì với tình trạng lúc đó cậu không thể khống chế được nổi người bị hại chứ nói gì đến chuyện thực hiện hành vi đồϊ ҍạϊ với đối phương.
Tang Vũ đã đem nhật ký của Trương Mặc đến chỗ pháp chứng để kiểm nghiệm. Đất trên chiếc hộp còn mới, cách thời gian cậu đem đến cho anh không lâu, giấy bên trong đã ố vàng, mực cũng nhạt màu, tuyệt đối không phải vì ngụy tạo chứng cứ nên mới viết thêm mấy dòng sau khi ra tù mà đã viết từ ba năm trước, nhưng thời gian chính xác thì không thể xác định được. Những quyển nhật ký của Trương Mặc trước hết có thể trở thành chứng cứ để khởi kiện bố mẹ cậu tội bạo hành gia đình, nhưng có vẻ như cậu không muốn có bất kỳ liên quan gì đến hai người họ nữa.
Lúc hỏi cậu về đôi giày kia, cậu chỉ cười nhạt rồi đáp, “Em chưa đi lần nào, lúc về nhà thì không tìm thấy nữa, chắc là bị vứt đi rồi.”
Nữ sinh nọ tên Đào Khả Ái, là con gái của bí thư tỉnh ủy. Năm đó khi Đào Khả Ái bị hại bố của cô bé còn chưa lên được cái ghế bí thư này. Trong lúc Trương Mặc đi tù Đào Khả Ái đã sang nước ngoài du học, có lẽ sẽ không về nước nữa. Tang Vũ cảm thấy vụ án này càng lúc càng khó chơi, nhất là khi những bằng chứng buộc tội Trương Mặc năm đó trùng hợp đều bị tiêu hủy hết, muốn lật lại án thật không dễ dàng gì.
Trương Mặc thật ra cũng không gấp gáp. Cậu vẫn chăm chỉ đi tìm việc làm, có đơn đặt hàng thì đi mua đồ dùng và vật liệu, không có thì nhận giặt quần áo thuê. Phòng trọ của cậu làm gì có máy giặt, từng bộ quần áo bẩn đều do cậu giặt tay, mới đầu chưa quen còn cọ đến tróc cả một lớp da giấy nhưng Tang Vũ chưa từng thấy cậu than thở câu nào.
Một người mềm mại như thế, Tang Vũ bắt đầu không tin cậu có thể làm ra chuyện như vậy.