Lần đầu tiên nhận được trang sức quý giá vốn chỉ có thể nhìn thấy từ xa, Sở Dung trịnh trọng mở hộp quà.
Chiếc hộp cao cấp chậm rãi bị mở ra, ánh mắt Sở Dung lập tức bị đồ vật bên trong thu hút.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ nặng trịch lẳng lặng nằm trên tấm vải nhung đỏ, màu sắc ôn hoà được kết hợp bởi hàng trăm gam ngọc lục bảo sang trọng. Những viên ngọc xanh được khảm từng viên kim cương sáng lấp lánh. Ngay cả một người không biết gì về trang sức cũng có thể nhận ra sự quý giá và hoa mỹ của chiếc vòng cổ xinh đẹp này.
"Oa, mẹ ơi, mấy viên đá nhỏ này thật xinh đẹp." Phó Dư giơ ngón trỏ ra đếm từng viên một: "Một, hai, ba. . . mẹ ơi, tổng cộng có sáu viên, mẹ mua sáu viên đá nhỏ!"
Lời nói ngây thơ trẻ con của Phó Dư khiến Sở Dung đang chìm đắm trong vẻ đẹp của món trang sức phải bật cười: "Đúng là rất xinh đẹp. Tiểu Ngư có thích không?"
"Con thích!" Phó Dư gật đầu, bé tưởng rằng Sở Dung mua về chơi nên nhiệt tình hỏi: "Mẹ định chơi với mấy cục đá này sao?"
"Ừ. . ." Sở Dung không có gan chơi với ngọc, cũng không có tâm trí đó: "Cái này không chơi được, phải cất thật cẩn thận."
"Dạ." Phó Dư không phải là một đứa trẻ cứng đầu, hơn nữa bé cũng không có hứng thú chơi với mấy cục đá, chỉ không hiểu tại sao phải cất mấy cục đá này đi: "Mẹ ơi, tại sao lại phải cất đi ạ?"
Sở Dung đang định giải thích với Phó Dư, thì Phó Niên lắp xong mô hình đồ chơi đi tới, cậu nhìn thoáng qua vòng cổ và hỏi: "Là bố gửi về sao?"
"Đúng thế. Sao Niên Niên biết được?" Sở Dung đưa vòng cổ cho Phó Niên xem.
Phó Niên liếc qua chiếc máy quay lớn ở đối diện bọn họ, sau đó nhìn mấy viên đá quý lóng lánh tinh tế, chậm rãi nói: "Lần nào bố đi công tác cũng gửi quà về cho mẹ mà không phải sao? Hẳn là vừa nãy bố gọi điện về để nói chuyện này."
"Hả?" Câu vừa rồi là do Phó Niên nói à?
Đầu Sở Dung đầy dấu hỏi chấm, cô không hiểu ra sao hỏi: "Niên Niên vừa nói gì thế?" Cái gì mà mỗi lần Phó Như Hối đi công tác đều mua quà cho cô? Chuyện này xảy ra khi nào? Rõ ràng trong tiểu thuyết nói lần đầu tiên Phó Như Hối mua quà là tặng cho Hách Hàn Vân.
Hơn nữa, vừa nãy Phó Niên gián tiếp gọi cô là mẹ?
Phó Niên gọi cô là mẹ?
Hai mắt Sở Dung trợn to như thể gặp ma.
【 Nghe! Thấy!! Chưa! Bố người ta đi công tác, miệng chó của các người lại nói Sở Dung làm tiểu tam cho người nước ngoài! 】
【 Tôi nhìn thấy cái gì đây! Ngọc lục bảo? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngọc lục bảo lớn như thế! 】
【 Hơn nữa còn tận sáu viên. Có đến một trăm gam không nhỉ? 】
【 Vậy là chồng người ta đi công tác nước ngoài vẫn không quên mua trang sức xinh đẹp dỗ dành bà xã ở nhà? Ngọt chết tui! 】
【 Xem người khác yêu đương đúng là một điều gì đó rất lạ! 】
【 Không phải yêu đương, vợ chồng người ta kết hôn rồi, còn có cả hai bé con kia kìa. Ngọt chết mất, hâm mộ chết mất! 】
【 Chắc không có ai thực sự tin vào điều này đâu nhỉ? 】
【 Thật trùng hợp. Vừa có người nói chồng cô ta là người nước ngoài, đã lập tức để lộ ra tin tức chồng đi công tác. Đội quan hệ công chúng của nhà Bồ Nhuế Ti cũng chưa tẩy trắng nhanh như Sở Dung. Chắc chắn là tổ chương trình thiên vị Sở Dung. 】
【 Đang yên đang lành ai rảnh rỗi mà tặng trang sức quý giá? Còn vừa khéo giao hàng đúng lúc đang quay chương trình. Sở Dung không cố ý khoe giàu thì là gì? 】
【 Vừa khéo chỗ nào? Lầu trên không nghe vợ chồng nhà người ta nói chuyện điện thoại sao? Sở Dung còn hỏi chồng cô ấy có phải gửi đồ bằng vận chuyển đường biển nên mới chậm như thế không đó. 】
【 Nói mới nhớ, nhìn ngọc lục bảo này rất quen. Lần trước chú hai chồng của em chồng tôi đi công tác ở Luân Đôn, ông chủ đã nhờ chú ấy ra giá 300 vạn vẫn không lấy được, bị một người ra giá 700 vạn thu về tay. 】