Sở Dung hắng giọng: "Nếu Niên Niên không nói thì mẹ đành phải chọn giúp con vậy. Ông chủ, cho tôi một cây kẹo bông gòn vị dâu tây."
Kẹo bông gòn màu hồng được làm xong, Sở Dung đưa cho Phó Niên: "Niên Niên có thích không?"
Phó Niên cẩn thận cầm lấy que kẹo bằng cả hai tay, xoay xoay cán gỗ nhỏ, đám mây hồng xinh đẹp phản chiếu trong mắt cậu khiến đôi đồng tử đen láy trông giống như trái tim màu hồng.
"Dạ." Phó Niên không nói thích nhưng sự yêu thích trong ánh mắt như sắp tràn ra ngoài.
"Con thích thì được." Sở Dung cười nói.
Khuôn mặt Phó Niên đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Thiên sứ nhỏ trong lòng Sở Dung choáng váng, cậu nhóc lạnh lùng thích màu hồng nhạt đáng yêu quá đi mất.
Phó Dư nghe vậy cũng vội vàng ngửa đầu nói: "Con cảm ơn mẹ."
Trên mặt Phó Dư còn dính đầy vụn kẹo bông màu trắng giống như những hạt gạo nếp, Sở Dung không nhịn được cúi đầu hôn má cậu bé: "Không cần khách sáo."
Ôi, ngày hôm nay cô chết chìm trong sự dễ thương của bé con mất.
"Tối nay đi ngủ sớm một chút nhé. Sáng ngày mai sẽ có các cô các chú xa lạ đến nhà chúng ta, Niên Niên và Tiểu Ngư có sợ không?"
Buổi tối sau khi giúp hai bạn nhỏ tắm rửa xong, Sở Dung vừa ngồi sấy tóc vừa hỏi.
Phó Niên và Phó Dư mặc đồ ngủ liền thân ngồi trên giường tự chơi, Sở Dung vốn định xuống phòng khách dưới lầu ngủ, không ngờ Phó Dư lại nói muốn ngủ với cô, Phó Niên cũng không phản đối.
Sở Dung xúc động phát khóc, cô có cảm giác mình giống như một phạm nhân được ân xá trong phim truyền hình, hận không thể dập đầu cảm tạ Thái tử đã ban ân.
Phó Dư ngồi bên cạnh Phó Niên nghe cậu đọc truyện, bé đang ngái ngủ thì nghe thấy câu hỏi của Sở Dung liền mở mắt ra: "Mẹ, con không sợ."
Phó Niên lật sang trang truyện khác, không ngẩng đầu lên nói: "Không sợ."
Sở Dung vui mừng gật đầu: "Giỏi lắm. Mẹ sẽ đặt đồng hồ báo thức để sáng mai dậy sớm một chút." Cô đặt báo thức lúc sáu giờ, sau đó đặt điện thoại lên tủ đầu giường, rồi vén chăn nằm lên giường: "Ngủ thôi."
Phó Dư nhanh nhẹn chui vào chăn nằm cạnh Sở Dung: "Con cũng ngủ đây. Chúc anh hai ngủ ngon, chúc mẹ ngủ ngon."
Phó Niên gấp cuốn truyện mới đọc được một nửa lại, nằm xuống bên cạnh Phó Dư: "Chúc ngủ ngon."
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tổ chương trình "Mẹ tôi là siêu nhân" đã tới cửa.
Thím Vân dậy rất sớm, hôm qua Sở Dung đã nói trước với bà ấy là hôm nay sẽ bắt đầu ghi hình, đúng lúc bà ấy dậy sớm làm bữa sáng nên khi nhân viên công tác gõ cửa, thím Vân lập tức ra mở cửa.
Sở dĩ nhân viên công tác đến sớm không phải vì bây giờ bắt đầu phát sóng trực tiếp luôn, giờ này chưa có mấy ai dậy, kể cả khách mời lẫn khán giả. Mà bởi vì chương trình chủ yếu quay tại nhà nên nhân viên công tác phải đến trước giờ phát sóng để lắp máy quay, đến tám giờ mới bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Thím Vân lịch sự mời nhân viên công tác vào nhà để bọn họ lắp đặt camera ở các góc, còn bà ấy thì quay lại làm việc của mình.
Tám giờ sáng, mọi thứ đều đã sẵn sàng, tổ chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp. Người xem đang chờ trước màn hình lập tức đổ bộ vào phòng phát sóng trực tiếp của gia đình Sở Dung.
【 Tôi muốn xem xem đây là người mới của công ty nào. 】
【 Ai hôm qua hỏi Weibo của người này, giờ đã tìm được chưa? 】
【 Cùng câu hỏi. 】
【 +1. 】
【 +1. 】
......
【 Tôi đây, cả tối hôm qua cũng không tìm thấy Weibo, xem ra không phải người trong giới giải trí. 】
【 Người ngoài giới? 】
【 Tại sao lại mời người ngoài giới chứ? 】
【 Dạo này đang thịnh hành mấy chương trình đưa cả người ngoài giới và ngôi sao nổi tiếng đứng chung sân khấu còn gì. Chắc là muốn thể hiện sự chênh lệch. 】
【 Buồn cười chết tôi. Người ngoài giới và người nổi tiếng có cách sống hoàn toàn khác nhau. Tổ chương trình từng nói cuối mỗi tập sẽ cho các gia đình giao lưu với nhau đúng không? Người ngoài giới có thể tương tác được với minh tinh à? 】