Hai đứa bé vừa mới ăn no, tuy người vẫn gầy nhưng không dễ nhận ra như lúc bình thường.
Sở Dung căng thẳng nhìn hai đứa bé nói chuyện với Phó Như Hối.
"Bố ơi!" Phó Dư hưng phấn vẫn tay với màn hình điện thoại: "Con nhớ bố lắm."
"Bố." Phó Niên rụt rè gọi Phó Như Hối một tiếng, không nói lời dư thừa.
Phó Như Hối nghiêm túc nhìn hai tiểu đậu đinh, ánh mắt đảo qua cái bụng căng tròn của hai đứa mà buồn cười: "Ăn gì thế?"
"Ăn nhiều lắm ạ." Phó Dư giành nói trước.
Phó Như Hối bật cười khi nghe câu trả lời không rõ ràng của bé: "Ăn lẩu à?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Phó Dư điên cuồng gật đầu: "Ăn lẩu, ngon lắm."
"Niên Niên thì sao?" Phó Như Hối nhìn đứa con trai lớn đang im lặng: "Con có thích không?"
Phó Niên gật đầu: "Thích ạ."
Hiếm khi Phó Niên mới thể hiện bản thân thích một thứ gì đó, Phó Như Hối nghĩ, xem ra bọn nhỏ ở cùng Sở Dung rất vui vẻ, chỉ cần đừng ăn no quá rồi nôn ra là được, anh thấy bụng hai đứa nhỏ này tròn vo, không biết đã ăn bao nhiêu.
"Phó tổng, anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?" Sở Dung chờ Phó Như Hối nói chuyện với con trai xong mới quay camera về phía mình.
Phó Như Hối gật đầu: "Anh có chuyện muốn hỏi em."
"Phó tổng, có chuyện gì thì cứ nói."
Cô nói chuyện khách sáo lịch sự như thể đang bàn bạc dự án với đối tác, Phó Như Hối hơi bất đắc dĩ, anh không biết tại sao Sở Dung lại sợ hãi như vậy, mặc dù trước đây bọn họ cũng tôn trọng nhau như khách nhưng có vẻ hai hôm nay Sở Dung hơi sợ anh.
Có phải anh nói chuyện hơi dữ không? Phó Như Hối hạ thấp giọng hơn: "Em tham gia chương trình giải trí à?"
"Hả?" Sở Dung vốn muốn giấu Phó Như Hối để kiếm chút tiền riêng nhưng sao tin tức của anh ta nhanh thế, cô mới ký hợp đồng lúc sáng nay mà buổi chiều anh ta đã biết? Có phải anh ta cài gián điệp ở cạnh cô không? Sở Dung lập tức phủ nhận suy nghĩ này. Phó Như Hối không rỗi hơi như thế, hơn nữa nếu thực sự anh ta cài tai mắt thì hẳn đã biết tất cả những việc trước kia nguyên chủ làm từ lâu rồi, sao cô có thể sống đến tận bây giờ?
Phó Như Hối liếc mắt là có thể biết được Sở Dung đang nghĩ gì, anh dở khóc dở cười: "Em suy nghĩ vớ vấn gì thế?"
Sở Dung ngượng ngùng nói: "Phó tổng, sao anh biết tôi tham gia chương trình giải trí?"
Không phải Phó Như Hối định cấm cô tham gia đó chứ?
"Chương trình này đang đứng đầu hot search trong nước, anh thấy tên em trên đó." Sáng nay thứ ký đã báo cáo với anh chuyện này, Sở Dung là vợ anh nên động thái của cô có liên quan đến thị trường chứng khoán của công ty. Sau khi thư ký nhìn thấy tên Sở Dung đã kiểm tra thông tin khách mời của tổ chương trình và phát hiện thực sự là bà chủ của công ty bọn họ.
Hot search?
Sở Dung bình tĩnh mở weibo, quả nhiên hot search thứ ba là tên chương trình mà cô tham gia #Mẹ tôi là siêu nhân#. Sáng nay cô mới ký hợp đồng mà chiều nay hot search này đã xuất hiện, đúng là quá nhanh!
Không hiểu sao Sở Dung cảm thấy chột dạ, cô thấp giọng dò hỏi: "Phó tổng, anh có để ý không?"
Phó Như Hối cười nói: "Anh để ý gì chứ? Em muốn làm gì thì cứ làm đi, chỉ cần em thích là được."
Sở Dung không ngờ Phó Như Hối lại dễ nói chuyện như vậy, trong nguyên tác nói quan hệ của Sở Dung và Phó Như Hối không tốt lắm, cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ là ngây ngốc ở trong nhà hoặc ra ngoài đi mua sắm, Sở Dung còn tưởng là Phó Như Hối không thích vợ mình ra ngoài làm việc.
"Cảm ơn Phó tổng." Sở Dung nở nụ cười chân thành.
Nụ cười chân thành này khác hẳn với nụ cười lịch sự lấy lòng trước kia của Sở Dung, Phó Như Hối hơi giật mình sau đó lắc đầu, anh không biết hóa ra trước đây Sở Dung lại cười có lệ như vậy.
"Khi nào mấy mẹ con về? Đã gọi tài xế chưa?"