Mẹ Kế Hào Môn Mang Con Tham Gia Gameshow

Chương 14

Không còn nghi ngờ gì nữa, Phó Niên cũng là một người hâm mộ nhỏ tuổi trung thành, trong phòng của cậu có rất nhiều mô hình phiên bản limited, chỉ là trong ba tháng vì bị Sở Dung kiểm soát tiền tiêu vặt nên lâu rồi cậu không có được mô hình mới.

Sở Dung đưa hộp giấy cho Phó Niên, cậu kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên. Khi cô nói: "Niên Niên không cảm ơn mẹ sao?", Phó Niên buột miệng nói theo: "Cảm ơn."

Mặc dù cậu nhóc chưa gọi cô là mẹ, nhưng Sở Dung cảm thấy rất thoả mãn. Đây có thể coi là một tiến bộ nhỏ, cô lại tìm được một bước đột phá khác trong việc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp.

Sở Dung giống như một ác quỷ chuyên dụ dỗ những đứa trẻ ngây thơ, làm cho Phó Niên cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của mình.

Lúc đi ngủ buổi tối, vì phòng của Phó Niên và Phó Dư vẫn đang được sửa sang lại nên Sở Dung để cho bọn nhóc ngủ ở phòng của mình. Mặc dù tâm trạng kích động của Phó Niên đã dịu đi khá nhiều nhưng cậu vẫn muốn ôm mô hình mà mình đã dành cả buổi chiều lắp ráp đi ngủ cùng. Đây là kho báu của cậu, giao cho ai cậu cũng không an tâm.

Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư đang ngủ say, cầm lấy gối định đi tìm một phòng cho khách để ngủ, nhưng ai ngờ chả có phòng nào dùng được.

Lúc này cô mới nhớ tới nguyên tác, Sở Dung vì không muốn cho Phó Niên và Phó Dư ngủ ngon giấc đã phá hủy căn phòng của bọn họ, bắt bọn họ ngủ trên gáp xép ở tầng năm. Vì phòng ngừa hai đứa lén ngủ ở phòng cho khách, cô ta thậm chí còn sai người vứt bỏ hơn chục cái giường ở những căn phòng đó.

Sở Dung nhìn căn phòng dành cho khách trơ trọi bốn bức tường, tỏ vẻ: Nguyên chủ đúng là có bệnh tâm thần.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ngủ trên sô pha ở phòng khách, may mà ghế đủ lớn cho một người nằm.

Cô nằm dựa trên tay vịn sô pha, cầm điện thoại di động của nguyên chủ tìm xem có thông tin gì hữu ích không. Nhưng Sở Dung vừa bấm vào Wechat liền có một cuộc gọi đến, ngón tay của cô vừa đúng chạm vào vị trí trả lời, cuộc gọi được bật lên.

Một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú hiênn lên trên màn hình điện thoại, Sở Dung chỉ cách màn hình điện thoại một bàn tay đã chạm mắt với người đàn ông trên đó.

"Ách. . ." Sở Dung vô thức muốn tắt điện thoại đi, nhưng người đàn ông bên kia còn nhanh hơn cô, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập màn hình đã thu nhỏ lại chỉ bằng đầu ngón tay, vẻ mặt có chút bối rối.

Ai, quả nhiên, ngay cả Phó Như Hối cấp bậc đại thần khi tiếp cận người khác ở khoảng cách gần cũng cảm thấy lúng túng, hơn nữa lỗ mũi và cái cằm còn chiếm mất nửa màn hình.

Những ngón chân của Sở Dung co ro dưới lớp chăn mỏng, nếu lòng bàn chân của cô tiếp đất, cô nhất định phải lôi ra một bộ lâu đài trong mơ của búp bê Barbie.

"Chào buổi tối, ông xã." Sở Dung máy móc kéo khoé miệng, chào hỏi Phó Như Hối ở đầu bên kia một cách cứng ngắc.

Sau khi cô nói xong lời chào với xưng hô buồn nôn và giọng điệu cổ quái, ngón chân điên cuồng co rút. Cứu mạng, tại sao cô phải gọi Phó Như Hối là ông xã, tuy rằng trước đây Sở Dung có gọi như thế thì bây giờ cô gọi thẳng tên anh ta cũng đâu có việc gì?

Sự im lặng kéo dài này kiến cho Sở Dung vốn xấu hổ lại càng xấu hổ hơn gấp trăm lần.

Tuy nhiên, điều đáng mừng là Sở Dung nhạy cảm nhận thấy sự cứng đờ và chấn động trên khuôn mặt điền tĩnh của Phó Như Hối, người đang ở cách cô hàng nghìn dặm.

Ồ, hoá ra anh ta cũng không thích xưng hô ông xã này.

"Sao em lại ngủ ở đây?"

Sau sự im lặng dài dằng dặc của đôi bạn trẻ, vẫn là Phó Như Hối bình tĩnh hơn, anh liếc nhìn hoa văn trên gối của Sở Dung, lập tức nhận ra cô không ở phòng ngủ.

Tại sao tôi lại ở phòng khách ư? Tại vì con trai anh đang ngủ trong phòng tôi!