Thấy Phó Niên mở mắt ra, Phó Dư nghiêng người nói nhỏ: "Anh ơi anh tỉnh rồi."
Phó Niên dụi dụi mắt: "Ừ."
Phó Dư nhào vào người anh trai cọ cọ: "Người anh thơm quá đi."
Đúng là trên người Phó Niên có mùi hương rất thơm, nhưng Phó Dư thì không được như vậy. Phó Niên khẽ cau mày, không biết Sở Dung có cho phép em trai tắm rửa không?
"Các con dậy rồi à? Thật là đúng lúc, mẹ đang định đánh thức hai đứa dậy ăn cơm đây." Cửa phòng ngủ mở ra, Sở Dung đứng dựa vào cạnh cửa nhẹ nhàng lên tiếng, làm cho hai anh em sững người, đồng loạt nhìn về phía cô.
Trên tay Sở Dung cầm hai bộ quần áo: "Đi thay quần áo rồi xuống lầu."
Cô đi vào phòng đặt quần áo ở cuối giường: "Các con có biết thay quần áo không?"
"Không biết. . ." Phó Niên không nói gì, Phó Dư thành thật lắc đầu, đôi mắt đen như quả nho ngấn nước, khiến trái tim Sở Dung mềm thành vũng nước.
"Vậy để mẹ giúp Tiểu Ngư thay quần áo nhé?" Sở Dung không nhịn được đưa tay gãi gãi cằm Phó Dư, ừm, quá gầy, nhưng cũng rất mềm.
"Để tôi giúp nó." Phó Niên che miệng Phó Dư, cúi đầu không nhìn sắc mặt Sở Dung: "Khi nào xong chúng tôi sẽ xuống liền."
Cậu nhóc này vẫn đề phòng cô như vậy. Sở Dung hơi thất vọng thu tay lại: "Vậy con giúp em nhé, mẹ ở ngoài cửa chờ hai đứa."
Sau khi Sở Dung đi ra ngoài, Phó Niên buông tay đang che miệng em trai ra, Phó Dư giành được quyền tự do ngôn luận lập tức hỏi: "Anh hai, tại sao anh không cho em nói?"
Phó Niên giúp Phó Dư cởϊ qυầи áo cũ trên người, nhưng không trả lời câu hỏi của bé: "Tự mặc quần vào đi."
"Dạ." Phó Dư lập tức quên mất vấn đề muốn hỏi, chuyên tâʍ ѵậŧ lộn với cái quần.
Phó Niên thay quần áo xong, Phó Dư cũng mặc xong cái quần. Hai đứa bé trượt xuống giường, Sở Dung vẫn ở ngoài cửa chờ bọn họ.
"Mẹ ơi." Phó Dư gọi nhỏ: "Con và anh đã thay đồ xong rồi."
Sở Dung gật đầu hài lòng, khích lệ: "Niên Niên và Tiểu Ngư giỏi quá."
Phó Dư nghe thấy lời khích lệ thì rất vui muốn bay lên, cậu bé là một ví dụ điển hình cho việc nhớ ăn không nhớ đánh. Nếu Sở Dung đối xử với bé tốt hơn một chút, cậu lập tức quên hết sạch mọi chuyện Sở Dung đã làm với cậu trước đây. Hôm nay Sở Dung cho bé ăn cơm thay quần áo, lại còn nói lời khích lệ, Phó Dư vui đến nỗi cười không ngừng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cằm nhỏ hất lên một cách ngượng ngùng và kiêu hãnh.
Phó Niên nhìn dáng vẻ muốn mọc cánh bay lên của Phó Dư càng âm thầm đề cao cảnh giác.
"Mẹ dẫn Tiểu Ngư xuống lầu ăn cơm nhé?" Phó Niên là đứa bé có suy nghĩ trưởng thành sớm, bảo cậu làm nũng với cô là điều không thể. Nhưng Phó Dư thì khác, bé con này không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu mà giọng nói cũng nãi thanh nãi khí, làm cho Sở Dung không yêu không được.
"Đi thang máy." Phó Niên nắm chặt tay Phó Dư: "Được không?" Phút cuối cùng, cậu vẫn biết ngẩng đầu hỏi ý kiến Sở Dung.
"Niên Niên." Sở Dung ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Phó Niên: "Trong nhà này con và Tiểu Ngư có thể quyết định bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc đi tháng máy, và không chỉ giới hạn ở việc sử dụng tháng máy."
Phó Niên phải thừa nhận rằng vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu kiên định của Sở Dung thực sự rất mê hoặc. Nhưng cậu không giống Phó Dư dễ bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt. Cậu nghiêng đầu không nói gì, trực tiếp kéo tay Phó Dư đi về phía thang máy.
Sở Dung đứng dậy đi theo sau bọn họ, bật cười lắc đầu, bỏ đi, lòng phòng bị của đứa bé này rất sâu, nhưng không phải là kín đến mức không có kẽ hở, cứ từ từ từng bước chuyện gì nên đến sẽ đến.
Trong phòng ăn ở lầu một, thím Vân đã dọn sẵn bữa trưa.
Bốn món mặn hai món canh, măng tươi thập cẩm, thịt heo chua ngọt xào hoa quả, gà bạch quả, mướp đắng xào trứng, canh bí đỏ, và canh mướp hạt dẻ.