Triệu Tinh vì thế mà gọi điện dặn dò: “Mời người kia về đi. Nếu có hỏi thì cứ nói lại là Thôi Minh Lãng mệt nên muốn ngủ, không muốn gặp người.”
Triệu Tinh cúp điện thoại, xoa xoa cái bụng tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ rồi hỏi: “Đói bụng à?”
Thấy tôi lắc đầu, hắn nói: “Nhiều hay ít cũng phải ăn chứ. Cháo nhé?”
Tôi không bày tỏ quan điểm. Triệu Tinh trực tiếp bưng máy tính bảng lên bàn, bắt đầu gọi món.
Tôi lười biếng nằm viện ba ngày, Triệu Tinh cũng ở cùng tôi ba ngày. Thật ra hắn vẫn phải làm việc, nhưng đều là nhân lúc tôi ngủ rồi mới bắt đầu làm từ xa.
Tôi ốm một hồi mà lại tăng hai cân, nhưng Triệu Tinh thì lại gầy mất hai cân. Lúc xuất viện, hai người chúng tôi là cùng nắm tay nhau rời đi.
Chúng tôi nắm tay nhau như vậy, thật ra trông rất có vẻ tình nồng ý mật. Nhưng tiếc là nội tâm tôi lại phẳng lặng đến đáng buồn. Tôi nắm tay hắn lại cũng chỉ như nắm tay chính mình, thật sự không có chút cảm xúc gì. Tôi nhìn sắc mặt của Triệu Tinh, đánh giá thấy hắn cũng không khác gì mấy. Cũng giống nắm tay người chiến hữu, vị huynh đệ thân thiết nhất. Chỉ là không phải giống người yêu.
Triệu Tinh hỏi tôi: “Về nhà chứ?”
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Tôi đi tìm Hứa Nặc đã.”
“Hứa Nặc?”
Triệu Tinh nhắc lại thì tôi mới nhận ra, trước giờ tôi vẫn luôn gọi Hứa Nặc là anh trai 40 tuổi trước mặt Triệu Tinh, chứ chưa từng nhắc đến tên anh với hắn bao giờ.
“Là anh trai 40 tuổi kia.”
“Tên cũng dễ nhớ đấy.” Triệu Tinh ngưng một chút, rồi thả tay tôi ra. “Thích anh ta lắm sao?”
“Thích. Anh ta khiến tôi có ha.m muốn chinh phục.”
Trước mặt Triệu Tinh, tôi đa phần đều là nghĩ gì nói đấy. So với những tình nhân trước kia của tôi, Hứa Nặc biết điều hơn rất nhiều. Anh không ham tiền, không vòi vĩnh, dỗi hờn, cũng sẽ vì công tác bận rộn mà không chiều lòng tôi, nhưng lại vì nhớ thương mà xong việc lại chạy vội về —— Tuy không gặp, nhưng tôi lại rất thích dáng vẻ độc lập của anh. Cuộc sống của anh không xoay quanh tôi, đây chính là điều mà tôi thưởng thức nhất.
Triệu Tinh nghe những lời này của tôi thì cười, hắn nói: “Cậu thích mấy ông anh độc lập tự chủ như vậy sao?”
Tôi lắc đầu, nói: “Chỉ là chưa gặp bao giờ nên thấy mới mẻ thôi.”
“Vậy khi nào cái mới mẻ này của cậu mới kết thúc?” Triệu Tinh ấm áp hỏi.
“Không biết, có lẽ một tháng. Có lẽ một năm?” Tôi thành thật nói.
“Cậu vẫn muốn ly hôn.”
Triệu Tinh là khẳng định mà nói những lời này.
“Đúng vậy.” Tôi cũng cho hắn một đáp án khẳng định.
Triệu Tinh không không nói thêm lời níu kéo nào nữa. Hắn như đã chán ghét cực kỳ mà nói thẳng: “Đợi đến lúc có thể, chúng ta hãy ly hôn đi.”
“Được.” Rốt cuộc tôi cũng có được đáp án mình muốn. Nhưng thú thật, trong lòng cũng chẳng mấy thoải mái. “Sau này tôi sẽ không cưới ai khác.”
Triệu Tinh nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thật tiêu chuẩn. Hắn nói: “Nếu thế thì cậu cũng không vi phạm lời hứa của mình.”
Cả hai người chúng tôi đều nhớ rõ mình đã từng hứa với đối phương rằng sẽ là bạn đời hợp pháp duy nhất của nhau suốt cuộc đời này. Lúc trao nhau lời hẹn thề ấy, chúng tôi là thật sự muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân (bên nhau đến hết cuộc đời). Chỉ tiết, tình cảm con người cũng không phải thứ con người có thể kiểm soát được. Tới nhanh, đi cũng nhanh.