Ngày hôm sau, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho giáo viên. Cuối cùng đám học sinh lâu la thì bị nhà trường xử phạt, đứa cầm đầu thì vì trong nhà có người quen nên không hề hấn gì mà được đuổi ra ngoài.
Bảo vệ biết được chuyện này, lại không nhịn được mà cập nhật tình hình. Cư dân mạng nổi giận, tập hợp lực lượng tìm ra ngôi trường xảy ra vụ việc cũng như học sinh được ban lãnh đạo nhà trường che chắn. Dư luận trên mạng càng ngày càng ồn ào, cuối cùng buộc nhà trường phải thay đổi hình phạt đối với những học sinh này, đuổi học tất cả học sinh nghi ngờ có liên quan.
Trong toàn bộ quá trình, điều duy nhất mà tôi không thể đoán trước được có lẽ là khi cánh cửa kia mở ra, Triệu Tinh đã lao tới ôm chầm lấy tôi.
Hắn là người duy nhất biết tôi chỉ là giả vờ, những cũng là người duy nhất dù biết được bộ mặt thật của tôi lại vẫn chân tình thật cảm mà lo lắng.
Tôi bị bệnh — Vì cậy mình còn trẻ còn khỏe, tôi nửa đêm mặc mỗi chiếc áo ngủ lượn qua lượn lại ở hành lang, bị gió lạnh thổi cho, sau đó lại thêm mấy màn vận động kịch liệt, vậy nên có cảm lạnh phát sốt cũng là điều dễ hiểu. Tôi cố gắng gượng dậy trả phòng. Hứa Nặc thì đi kêu nhân viên phục vụ hỗ trợ bắt hộ một chiếc taxi. Tôi hắt xì một cái rồi nói: “Vào thẳng viện nằm đi.”
Hứa Nặc liếc mắt nhìn tôi một cái, đưa mu bàn tay lên sờ trán tôi, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Tôi đoán anh muốn nói là, ‘Cho dù có là đang sốt thì nằm nhà tĩnh dưỡng là được rồi, không nhất thiết phải đến bệnh viện.’
Vậy nên tôi nói thẳng cho anh biết lý do: “Tôi có bảo hiểm nước ngoài, đi HMF đi.”
Anh nghe xong lời này thì gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
HMF là bệnh viện tư cao cấp nhất trong nước. Dịch vụ rất tốt nên là phí dịch vụ cũng rất cao. Nhưng vì đã có khoản bảo hiểm của công ty nước ngoài chi trả, vậy nên tôi cũng không thấy tiếc.
Hứa Nặc trên đường đưa tôi đến bệnh viện đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để chạy đôn chạy đáo chăm sóc tôi. Nhưng đến khi vào trong viện rồi lại không thực sự có việc gì cần anh hỗ trợ, vậy nên anh đành phải ngồi bên cạnh tôi, bóc một quả chuối vừa ăn vừa hỏi: “Tôi có thể về nhà trước được không?”
“Muốn về nhà viết bản thảo sao?” Giọng của tôi giờ có hơi khàn, cả người nặng trĩu vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại.
“Đúng vậy. Hơn nữa mấy chậu hoa trong nhà đã mấy ngày rồi chưa được tưới nước, tôi về trước một chút rồi tối lại quay lại đây nhé?”
Giọng của Hứa Nặc rất nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe xong lại thấy hơi phiền, vì thế nói luôn: “Anh cứ về trước đi, tối cũng không cần phải quay lại đây nữa. Ở đây chỉ cần gọi cái là có điều dưỡng đến rồi. Tôi ở đây dưỡng cho lui cơn sốt hai ngày rồi sẽ đến tìm anh.”
Hứa Nặc nhìn ra tôi không vui, nhưng có vẻ như cũng không muốn làm theo ý tôi cho lắm, vậy nên anh chỉ nói: “Em cũng không còn là trẻ con, đã là người lớn cả rồi. Ốm đau có tí thôi, không nên làm phiền người khác quá đâu.”
Tôi nhắm mắt lại chui vào trong chăn, nói vọng ra: “Anh nên về nhà đi.”