“Em đang nghĩ đến ai vậy?” Trong mắt Hứa Nặc lập loè sự thông minh, “Dù sao cũng chắc chắn không phải là nghĩ về tôi.”
“Thật ra, tôi cũng đã từng nhận được bó hoa còn rẻ hơn bó này.” Tôi nhìn Hứa Nặc, vô tư nói.
“Rẻ cỡ nào?” Hứa Nặc thò lại gần, hôn lên khóe miệng của tôi.
“Dạo chơi ngoại thành, hoa dại hái ven đường.”
Đó là đồng chí Triệu Tinh năm mười tuổi tự tay hái cho tôi. Khi đó hắn vẫn còn múp thịt, nhưng cũng rất là ông cụ non.
Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, nhận hoa của tôi rồi sau này làm vợ tôi đi.”
Tôi nhận hoa, sau đó thật bình tĩnh mà nói cho hắn rằng: “Vợ cậu phải là nữ. Tôi là nam. Hai chúng ta không có tương lai đâu. Cậu lo đọc thêm ít sách vở đi.”
Triệu Tinh giận lắm, muốn giật lại bó hoa của tôi. Hắn không nghiêm túc giật, tôi cũng không nghiêm túc né. Cuối cùng tôi nắm chặt hoa, nói hắn: “Cậu có trẻ con không cơ chứ.”
“Cậu mới là đồ trẻ con.” Triệu Tinh đỏ cả khóe mắt, “Cậu dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ.”
Tôi nghe xong rất vui vẻ, dạy dỗ hắn một câu, tôi nói: “Nhận đồ của cậu không có nghĩa tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu. Người xấu đều làm thế hết.”
Triệu Tinh mím môi, cuối cùng chỉ lẩm bẩm nói: “Cậu không phải người xấu.”
—— Hắn nhầm rồi, tôi sao có thể không phải người xấu? Tôi đã xấu đến độ sắp thành cặn bã của nhân loại rồi.
—
Hứa Nặc rất biết điều, không hỏi ai là người ngắt hoa. Nhưng mắt thường cũng có thể thấy anh đã có chút mất hứng. Hai người chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi tàu điện ngầm và đi vào khu phố đi bộ nhộn nhịp. Con đường này cũng coi như là con đường đẹp nhất của thành phố. Hai bên đường là những tòa nhà kiểu cũ, trên đó treo những bảng hiệu đèn neon nhiều màu sắc, rất đẹp mắt.
Đến lúc này, tôi mới nhận ra trời đã tối rồi.
Hứa Nặc hỏi tôi: “Em muốn đi dạo phố hay về thẳng nhà?”
Tôi cho anh một lựa chọn thứ ba: “Chúng ta đi khách sạn đi.”
Ở con phố phồn hoa này, có một khách sạn được xếp vào hàng TOP của thành phố. Tình cờ tôi lại là thành viên cấp cao của họ. Lúc nhận phòng, nhân viên phục vụ mang cocktail và nước giải khát đến. Hứa Nặc có chút co quắp mà ngồi ở trên sô pha, nom như một con nai tơ lạc nhầm vào khu săn bắn. Dù rằng tuổi tác đã lớn, nhưng anh thật ra lại vẫn rất đơn thuần.
Thành thật mà nói, tôi rất thích Hứa Nặc. Cho nên tôi gửi tin nhắn báo cáo cho Triệu Tinh, rồi trực tiếp ấn Hứa Nặc lên tấm thảm mềm trong phòng. Anh nhiều lần muốn thoát ra, nhưng lại bị tôi kéo lại, cuối cùng trông còn có chút đáng thương.
Tắm rửa xong xuôi, tôi dựa vào đầu giường, mở điện thoại, mở được tin nhắn chưa đọc của Triệu Tinh.
Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, tôi đang ở ngoài cửa, cậu có muốn mở cửa không?”
Thời gian gửi tới là một tiếng trước.
Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho hắn. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Tôi hỏi hắn: “Cậu còn ngoài cửa?”
Hắn nói: “Tôi thuê một phòng rồi.”
Tôi ‘ồ’ một tiếng, chờ hắn nói nốt câu sau.
Triệu Tinh quả nhiên không để tôi phải thất vọng, hắn nói: “Báo cáo với cậu chút, tôi thích một em phục vụ…”
“Đừng quên đeo bao.”