Hộp quà rất to, Lạc Thanh Dã gầy yếu ngồi quỳ gối bên trong trông nhỏ nhắn xinh xắn, cơ thể cũng không nẩy nở như những thanh niên mười sáu mười bảy tuổi khác, mang cảm giác non nớt ngây thơ, nhìn qua không khác gì Omega.
Chỉ có điều ăn nói rất khôn.
Sở Dập Kiều nhìn ánh mắt sáng rực chăm chú vào mình của thiếu niên, vẻ mặt tươi cười lấy lòng cẩn thận từng li từng tí, giống như đang chờ mong mình có thể mang đến cho cậu nhóc tia hi vọng sống.
Hắn mà cũng có khả năng đó ư?
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lạc Thanh Dã vội vàng trả lời: “Em năm nay mười tám tuổi.”
“Lấy thẻ căn cước ra.” Sở Dập Kiều nói.
“... Em sắp mười tám rồi, bởi vì không được ăn uống đầy đủ nên mới nhỏ con thế.” Lạc Thanh Dã vịn vào thành hộp quà ngẩng đầu chăm chú nhìn Sở Dập Kiều: “Lớn nhanh là được mà!”
Sở Dập Kiều nghĩ thầm tên khốn kia vậy mà dám tìm trẻ con để bày ra cái trò này: “Cha mẹ cậu đâu?”
Con ngươi trong suốt của Lạc Thanh Dã tối sầm lại như bị những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người ỉu xìu như hoa héo: “Em không có cha mẹ.” Hai tay cậu đặt trên đùi nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm thấy đau.
Đỉnh đầu lại vang lên tiếng cười nhạt của Sở Dập Kiều, nghe không ra ý tứ gì, nhưng có vẻ tâm tình không tệ.
“Giống tôi à.”
Lạc Thanh Dã sững sờ nhìn vị trí bên môi Sở Dập Kiều, không ngờ người đàn ông lạnh lùng này khi cười rộ lên lại có lúm đồng tiền. Lúm đồng tiền tựa như vòng xoáy kỳ diệu khiến cậu nhìn đến mê mẩn, cũng khiến cậu sinh ra lòng hiếu kì.
Người kia từng nhắc nhở rằng Sở Dập Kiều mặc dù là Omega nhưng cũng phải cẩn thận chú ý chừng mực. Cậu thắc mắc không thôi, đó không phải là cha của Sở Dập Kiều sao? Vì sao lại nói giống như anh ta không cha không mẹ vậy?
“Tự do.” Sở Dập Kiều nói.
Lạc Thanh Dã ngơ ngẩn cả người.
Lời nói ra rõ ràng rất nhẹ, lại như có sức nặng nện ầm ầm trên ngực cậu, đánh tan những thống khổ hằng đêm chỉ có thể hoảng loạn chạy trốn, đẩy ra cánh cửa sổ tưởng chừng không thể với tới.
Cửa sổ vừa mở, ánh sáng ấm áp len lỏi chiếu vào.
Tự do...?
Chỉ cần đi theo Sở Dập Kiều là có thể tự do?
Sở Dập Kiều xoa lên nơ con bướm trên cổ Lạc Thanh Dã, nhẹ nhàng kéo một phát tháo nút buộc.
“Cậu được tự do.”
Đèn trên trần nhà phòng khách rải xuống những tia sáng vàng cam ấm áp lên người Sở Dập Kiều, vầng sáng ấy nhìn lên thì chói mắt, lại khiến con người ta hi vọng xa vời.
Lạc Thanh Dã cúi đầu nhìn mảnh dây bên chân mình. Lúc bị buộc lên cậu cảm thấy nhục nhã đến cực điểm, còn tưởng rằng lúc tháo ra là một phen khuất nhục khác, lại không ngờ chính mình được giải thoát.
“Ca ca...”
Sở Dập Kiều chưa từng được gọi là “Ca ca” chứ nói gì đến việc bị gọi bằng chất giọng ngọt ngào đến thế, nghe xong tâm tình cũng không tệ. Nghĩ cũng biết người kia có ý gì khi tặng hắn một đứa trẻ, trả về rồi năm sau lại tặng thì thôi chi bằng nhận lấy cho xong.
Thấy Lạc Thanh Dã vẫn ngồi yên trong hộp quà, hắn hỏi: “Làm sao?”
“Ca ca, anh có thể ôm em ra ngoài không ạ? Chân em quỳ lâu quá tê hết rồi.” Lạc Thanh Dã chớp mắt cầu xin, giang hai tay về phía Sở Dập Kiều.
Cậu thiếu niên có bộ dáng ngây ngô, trên mặt lại lộ ra vài nét không phù hợp tuổi tác hấp dẫn người khác. Nói là Alpha nhưng so với Omega còn ngọt ngào hơn, vành mắt lấp lánh ánh nước phối hợp với giọng điệu làm nũng lại không khiến người ta chán ghét.
Sở Dập Kiều im lặng, thu hết dáng vẻ nũng nịu của Lạc Thanh Dã vào đáy mắt.
Hắn mở hai bên hộp quà ra, người bên trong quả nhiên trần như nhộng, nhưng trẻ con thì có gì để nhìn.
“Tự mình đứng dậy.”
Lạc Thanh Dã: “...” Người này thật lạnh lùng, thấy mình như vậy mà không động tâm tí nào sao? Cậu vịn một bên hộp chật vật đứng lên.
Sở Dập Kiều nhìn thiếu niên run rẩy đứng lên, phát hiện mắt cá chân Lạc Thanh Dã đã sưng tấy, cũng đánh giá chiều cao cậu nhóc chắc khoảng một mét sáu năm, rất gầy, chẳng qua vẫn có đường cong.
Hắn bảo Lạc Thanh Dã ngồi xuống ghế sô pha ngay bên cạnh, cảm thấy cứ để cậu nhóc trần chuồng thế này rất khó coi, trước hết để người ngồi xuống, ánh mắt dừng tại mắt cá chân sưng tấy.
“Nhóc quỳ bao lâu rồi?”
Hắn chỉ thuận miệng hỏi rồi với lấy áo vest đắp lên người Lạc Thanh Dã.
Lạc Thanh Dã nhìn thấy Sở Dập Kiều giơ tay lại gần, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh bàn tay dơ bẩn từng chạm vào mình, sâu trong nội tâm dâng lên cảm xúc chán ghét, trong lúc nhất thời không khống chế được làm ra phản xạ có điều kiện cào tay Sở Dập Kiều, rồi cuộn mình nằm trên sô pha.
Trên mu bàn tay Sở Dập Kiều xuất hiện vết xước chảy máu.
Một lúc sau Lạc Thanh Dã mới ý thức được Sở Dập Kiều không phải như những tên đàn ông buồn nôn kia, cả người cậu nhất thời cứng đờ, hai mắt mở to đầy sợ hãi vội vàng vươn tay bắt lấy Sở Dập Kiều:
“Ca ca, thật xin lỗi, em...”
Sở Dập Kiều vẫn bình tĩnh đắp áo lên người cậu nhóc, lau nhẹ vết máu trên mu bàn tay, khóe miệng khẽ cong, trào phúng nói:
“Tôi không cầm thú đến mức động vào trẻ vị thành niên. Cửa ra bên tay phải, ra ngoài rẽ phải là tới thang máy.” Sở Dập Kiều tháo kính đặt lên kệ, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi: “Nếu như người kia hỏi thì trả lời là Sở Dập Kiều người này chẳng ra làm sao cả, tính tình kém, công phu trên giường kém, còn khiến cậu bị thương, nói không chừng có thể yêu cầu trả thêm tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần, cậu không thiệt đâu.”
Mặc dù hắn cần một Alpha làm lá chắn, nhưng không đến mức bụng đói ăn quàng.
“Ca ca không phải!”
Vừa đi được hai bước đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân loạng choạng, sau lưng bất ngờ không kịp đề phòng bị một lực mạnh đập vào, góc áo bị kéo mạnh, vốn cúc áo đều đã cởi ra, vừa khéo giúp hắn cởϊ áσ ra luôn.
Áo sơ mi trắng từ trên vai trượt xuống đất, lộ ra tấm lưng được bao phủ bởi một lớp cơ gọn gàng săn chắc, vai không tính là rộng, eo lại hẹp xuôi theo hai bên hông hóp lại tựa như một đôi cánh bướm gợi cảm, tôn lên hai chân đặc biệt thon dài.
Lạc Thanh Dã tê chân nên trực tiếp ngã trên tấm thảm bên chân Sở Dập Kiều, trong tay còn giữ chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt dừng trên lưng và vòng eo quyến rũ của Sở Dập Kiều, nhìn đến sửng sốt.
Cảm xúc trong mắt thay đổi từ khϊếp sợ đến kinh diễm.
... Thân hình người này quả thực gợi cảm từ trong cốt tủy.
“Không phải?” Sở Dập Kiều cúi đầu nhìn Lạc Thanh Dã bên chân mình: “Thế giờ là cậu chờ hết nổi rồi?”
Lạc Thanh Dã lúc này mới phát hiện Sở Dập Kiều không đeo kính, ánh mắt không có lớp kính che chắn càng thêm lạnh lùng.
Cậu cắn răng nắm chặt áo sơmi trong tay. Đã chạy được ra khỏi địa ngục kinh tởm kia thì cậu sẽ không ngu mà quay đầu trở về, cho dù thế nào cũng sẽ không về.
Đừng nghĩ đuổi được cậu.
“Ca ca, anh đừng không cần em, em sẽ ngoan mà, em không muốn đi. Anh muốn em làm bất cứ điều gì cũng được, miễn là đừng đuổi em đi.”
Sở Dập Kiều nhìn thằng nhóc bắt đầu rơi nước mắt, thậm chí còn làm ra hành động khó hiểu.
Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, Lạc Thanh Dã lè chiếc lưỡi hồng liếʍ lên vị trí vừa bị chảy máu trên tay hắn, dè dặt ngước mắt nhìn tỏ vẻ đáng thương.
Vì sao bị tên này đυ.ng vào hắn lại không theo bản năng đẩy ra?
Dưới ánh đèn mờ ảo, bầu không khí cũng trở nên vi diệu sau động tác mập mờ không rõ này.
“Làm gì cũng được?”
Lạc Thanh Dã nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của Sở Dập Kiều, trong lòng hơi khó chịu, hẳn là phản ứng vừa rồi của cậu quá mức kịch liệt đã khiến người ta bất mãn. Cậu ôm áo sơ mi vội vàng gật đầu:” Chỉ cần ca ca cho em ở lại, không đuổi em đi thì bảo em làm gì cũng được.”
Sở Dập Kiều cúi người ngắm nghía khuôn mặt Lạc Thanh Dã rồi ghé lại gần bên gáy cậu:
“Vậy cậu nói cho tôi hay, cậu là Alpha có mùi gì, nếu như là mùi tôi thích thì tôi sẽ suy xét giữ cậu ở lại.”
Khứu giác là điểm yếu của hắn, muốn dùng cái này bắt thóp hắn, năm lần bảy lượt thăm dò hắn. Không phải muốn hội chứng rối loạn pheromone của hắn triệt để phát tác, sau đó thuận lý thành chương lấy được cổ phần, khế ước và tất cả tài sản mẹ hắn để lại hay sao?
Đã như vậy, chi bằng giữ lại người biết nghe lời.
Như Hà Thiệp nói, hắn hiện tại không cần thuốc, mà là một alpha.
Một alpha có thể ngăn chặn tất cả alpha khác.
Chóp mũi lơ đãng cọ qua gáy, thanh âm trong trẻo, hơi thở ấm áp phả lên da, chút tê dại không rõ tựa như dòng điện yếu ớt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể, Lạc Thanh Dã nhận thấy bản thân có gì đó không thích hợp, không biết là vì khoảng cách thân mật quá mức khiến bản thân xấu hổ hay là vì nội dung câu hỏi này.
Trong thế giới ABO, hỏi mùi pheromone của đối phương không khác gì đang tán tỉnh.
“... Hương mật hoa quế Ô Long.”
“Ngọt đến thế?”
Đáng tiếc, hắn không ngửi được.
Không biết mùi này có khiến cơ thể hắn khó chịu hay không. Trước mắt tiếp xúc thì không thấy có cảm giác bài xích, ngược lại khá dễ chịu.
Ngọt đến thế?
Nghe được câu này từ miệng Sở Dập Kiều, cơ thể Lạc Thanh Dã như muốn mềm nhũn. Loại cảm giác xấu hổ lạ lẫm khiến người cậu càng ngày càng nóng, giống như vừa thưởng thức một loại rượu không biết tên, như có từng lớp sóng dập dìu trườn qua trước mắt.
Chớ nói chi là thân trên của Sở Dập Kiều đang gần trong gang tấc, giơ tay là có thể chạm vào.
“Vậy, vậy ca ca có mùi gì ạ?”
“Tôi à?” Sở Dập Kiều nghĩ thầm, cái này thật sự hắn không biết. Hắn đứng thẳng dậy, cười như không cười: “Cậu đoán thử xem.”
Lạc Thanh Dã hơi thất vọng, không hiểu sao người ấy không nguyện ý nói cho mình, dù vậy cậu vẫn giữ vững tinh thần ngửa đầu nhìn Sở Dập Kiều: “Ca ca, em có thể ở lại không? Em nhất định sẽ ngoan mà!”
“Có thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì em cũng đáp ứng!”
Sở Dập Kiều quay người đi vào phòng tắm, để lại cho Lạc Thanh Dã một bóng lưng: “Cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi bảo cậu làm cái gì thì làm cái đó, cũng đừng lừa dối tôi điều gì, nếu không…”
Lạc Thanh Dã ôm áo sơ mi trắng vội vàng đuổi theo: “Nếu không thì sao ạ?”
Trước khi đóng cửa, Sở Dập Kiều nghiêng người nhìn Lạc Thanh Dã một chút, thấy thằng nhóc vẫn đang ôm áo sơ mi của mình thì bật cười:
“Mời cậu rời đi.”
Hắn không phải đức phật từ bi phổ độ chúng sinh.
Cửa phòng tắm chậm rãi đóng lại, Lạc Thanh Dã đứng trước cửa phòng tắm thật lâu không nhúc nhích, lắng nghe tiếng nước tí tách bên trong.
... Người đàn ông này không làm gì cậu, cũng thờ ơ trước bộ dáng này của cậu, cuối cùng còn cho cậu ở lại, chỉ cần ngoan.
Trước đây không lâu, bên tai vẫn ồn ào những lời nói dâʍ ɖu͙© và ánh mắt bẩn thỉu, vì sống nên chỉ có thể nhịn.
Nhưng bây giờ, thế giới của cậu đột nhiên yên tĩnh.
Cậu cúi đầu nhìn cánh tay mình, mặt trên còn có vết bầm do trước đó bị đánh. Cơ thể vẫn khó chịu không thôi, nhưng chính cậu hiểu rõ mình bị làm sao.
Một Alpha từ hồi mười hai tuổi đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phân hóa sớm, cậu đã biết thế nào là động tình.
Không ít Omega máu M sẽ tìm đến cậu, thích chơi đùa với một Alpha nhìn như dễ bắt nạt nhưng lại mang gen cường giả chảy xuôi trong máu này, thích bị kẻ yếu ớt áp đảo. Vì để sống cậu thậm chí học được rất nhiều bản lĩnh, cũng nhờ cái thân phận alpha này.
Nhưng bây giờ bên trong phòng tắm chính là Sở Dập Kiều, người đàn ông đầu tiên khiến cậu có cảm giác không dám tùy tiện khinh nhờn.
Là một omega sạch sẽ, lạnh lùng và mạnh mẽ.
Không giống như những omega đó.
Tựa lưng vào tường bên cạnh phòng tắm, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại vùi mặt vào áo sơ mi trắng, tham lam hít sâu một hơi, một mùi rượu thơm nồng len lỏi vào trong mũi.
Mùi rượu Brandy anh đào khiến lòng người trầm luân trong mê say.
Tay cậu không tự chủ mà thuận theo tâm ý, giống như bản năng thúc đẩy sờ xuống bên dưới, đồng thời ghé tai lắng nghe tiếng động bên trong phòng tắm, không ngừng hít sâu mùi hương từ chiếc áo, hai con ngươi đắm chìm trong thứ cảm xúc không rõ ràng. Cậu phải công nhận, bản thân bị Sở Dập Kiều hấp dẫn.
“Ca ca...”
Trong khoảnh khắc tiếng nước ngừng chảy, đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
“Anh thơm quá.”
Cậu thiếu niên có gương mặt xinh đẹp đơn thuần không rành thế sự, trên tay lại dính một lớp dịch trắng đυ.c, đáy mắt hiện lên ý cười mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu gần như điên cuồng, làm cho khuôn mặt sạch sẽ nhiễm lên một tầng diễm sắc. Đây đâu còn là thằng nhóc ngoan ngoãn trước mặt Sở Dập Kiều, rõ ràng là một con quỷ Satan chưa lớn.
Có những suy nghĩ một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được…