“Thưa phu nhân! Đây là sổ sách chi tiêu hàng tháng của dinh thự.”
Henry đưa một xấp giấy cho Almira. Giới thiệu cho cô từng sổ sách. Bây giờ việc quản lý dinh thư được bàn giao toàn bộ cho vị phu nhân mới. Đây vốn dĩ là công việc của nữ chủ nhân.
Almira nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc mà đọc từng loại giấy tờ, những chỗ không hiểu cô sẽ hỏi Henry để ông giải thích cho mình, sau đó ghi chú vào cuốn sổ tay nhỏ của bản thân, đây là tác phong làm việc của Almira khi còn sống ở đời trước. Cô bắt phải bản thân phải hòa nhập tốt với môi trường mới này.
Vị quản gia già rất ngạc nhiên. Theo những kinh nghiệm trước đây của ông. Đa số những nữ chủ nhân đều chỉ coi qua rồi tiếp tục đưa cho người hầu quản lí tiếp, họ chỉ chú tâm đến việc một tháng còn lại bao nhiêu tiền mà thôi. Thấy Almira như vậy, Henry cũng bất giác dành thiện cảm cho cô.
Thật ra khi ngài Edward thông báo sẽ cưới con gái của quý tộc. Ông đã thức trắng mấy đêm lo lắng vị phu nhân tương lai này có khó hầu hạ hay không.
“Thuế hàng năm của nông dân là ai chịu trách nhiêm?”
“Thưa phu nhân! Bình thường là người quản lý đất đai sẽ thu và nộp vào kho.”
“Thuế mà nông dân nộp thường có những gì?”
“Thưa là một phần nông sản hoặc tiền. Tùy vào diện tích đất mà họ thuê sẽ nộp bao nhiêu.”
“Ai là người quản lý tài chính?”
“Thưa là tôi.”
“Còn ai là người phu trách sinh hoạt trong dinh thự.”
“Thưa là nữ quản gia Emma.”
“Tốt! giờ nhờ ông đưa ta đi tham quan vị trí làm việc của từng người.”
“Vâng! Thưa phu nhân.”
Nói rồi cả hai người cùng đứng lên, Henry dẫn đầu và Almira theo sau. Vị quản gia cho người tập hợp tất cả người làm trong dinh thự lại sảnh. Mục đích là để cho phu nhân biết về người hầu trong nhà.
Khoảng mười lăm phút sau, mọi người trong dinh thự đã tụ hội lại đầy đủ, Almira khá là ngạc nhiên trước số lượng người, lần trước khi qua đây có lẽ Edward chỉ cho một nhóm người ra tiếp chứ không phải toàn bộ. Còn hiện tại có đầy đủ cả hầu nữ, hầu nam, đầu bếp, người làm vườn, người chăn ngựa, gia đình bác sĩ. Trong đó thì nhóm người hầu lại chia ra làm ba cấp bậc: người hầu cấp cao, người hầu cấp trung, người hầu cấp thấp. Vì thế mà tính ra ở sảnh cũng có hơn trăm người làm. Almira đỡ trán không khỏi cảm thán sự lãng phí này.
Quản gia Henry giới thiệu từng nhóm người một cho Almira. Đầu tiên là gia đình bác sĩ tại gia, đó là một cặp vợ chồng, vị bác sĩ tên là Frederick, người vợ dược sĩ đang mang thai và trông bụng khá là lớn, Almira chỉ xem qua và cho cặp vợ chồng này lui xuống nghỉ ngơi. Tiếp đó là nhóm người hầu cao cấp, nhóm này có vài người đã hỗ trợ cô thay lễ phuc vào ngày hôm qua. Rồi kế đó là nhóm người hầu cấp trung, họ phu trách chủ yếu công việc dọn dẹp. Còn với những người hầu cấp thấp thì chỉ lo những việc nặng nhọc. Sau cùng là nhóm đầu bếp, người làm vườn, chăn ngựa. Almira biết là không thể nhớ hết họ, nhưng cô sẽ lưu ý vài người nổi bật.
Hoạt động kế tiếp là tham quan các ngóc ngách trong tòa dinh thự này. Nhà chính có một trệt ba lầu, tầng trệt được bao gồm phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, sảnh tiệc. Tầng lầu thì làm phòng ngủ và phòng làm việc. Ngoài ra còn có nhà khách được dùng cho khách ở lại. Nhà phụ, nơi ở của người làm, ... Cuối cùng là kho.
Còn có cả chuồng ngựa và nhà vườn nhưng Henry khuyên là không nên tới vì cho rằng những nơi đó thấp kém và đầy mùi.
Nguyên buổi sáng ngày hôm nay Almira chỉ dùng để tìm hiểu tổng quan về dinh thự này, chứ chưa đυ.ng đến đất đai và các tài sản khác của nhà Ryan. Thế nhưng bằng đó cũng đã quá sức với cơ thể của cô, đây là hậu quả của việc phóng túng đêm qua.đây mà.
Còn với bốn đứa trẻ, sáng nay chúng trải qua khá là vi diệu. Vì đám cưới của cha mẹ hai bên mà chúng được phép nghỉ học một tuần. Đồng thời Adele và Albert cũng sẽ bắt đầu chương trình học mới. Adele quyết định kéo Elysis làm quen. Ngay khi tiễn Edward đi làm, cô bé đã chớp cơ hội kéo em gái kế của mình vào phòng, Albert thì làm gì chịu rời xa chị mình, cậu bé nắm tay còn lại của Adele. Leon thì lo lắng cho em gái, cô bé ngốc ấy không biết phản kháng và cứ cắm mặt đi theo, nhưng cậu cũng không muốn vô căn phòng này. Sau một hồi rối rắm thì bé Leon cũng cắn răng nhấc chân vào phòng. Hai vị nhũ mẫu cũng theo sau để trông chừng những tiểu chủ nhân.
Adele là một cô bé vô tư nên thừa biết Leon không thích mình nhưng cô bé không để tâm, chỉ muốn chơi với người em gái kế xinh đẹp của mình.
“Nhũ mẫu! Nhũ mẫu!”
Adele chạy tới chỗ vị nhũ mẫu Sophia của mình, tay vẫn nắm Elysis:
“Có chuyện gì vậy thưa tiểu thư?”
“Ta muốn lấy hộp cờ mà lần trước mẹ mua.”
“Người đợi một chút nhé. Tôi sẽ đi lấy.”
Một lúc sau thì nhũ mẫu cầm một đồ đồ chơi đưa cho Adele. Cô bé bắt đầu dàn bản đồ và các con cờ ra.
“Albert! Elysis! Lại đây ngồi nào!”
Cô bé vẫy tay gọi hai đứa em của mình lại gần. Nhưng chợt phát hiện thiếu một người chơi. Lần trước thì có mẹ và chị Helen tham gia cùng nhưng giờ hai người họ đều đã bận, Adele tính gọi nhũ mẫu thì lại thấy Leon đứng ở cửa phòng, cô bé vô tư vẫy tay gọi cậu:
“Anh Leon! Lại đây cùng chơi nè.”