Sau khi về tới nhà Tử tước Carney thì cũng là hai giờ chiều. Cặp song sinh có buổi học nghệ thuật với thầy Eric. Thật ra hai vợ chồng Tử tước không muốn bỏ tiền thuê gia sư cho hai đứa nhỏ, nhưng chúng cũng phải tham dự một vài sự kiện đặc biệt, chỉ cần hành động không hợp thì danh dự gia tộc sẽ bị bàn tán.
Almira thì có buổi học lễ nghi với nữ Nam tước Margaret. Thế là cả ba mẹ con dù mệt mỏi nhưng vẫn bắt đầu công việc riêng của mình.
Buổi tối tại phòng của Adele và Albert.
Almira mặc váy ngủ và áo khoác bên ngoài. Cô ngồi dựa vào đầu giường, giữa hai đứa Adele và Albert. Giọng nhỏ nhẹ du dương:
“Và cuối cùng, những chú chim đã tìm thấy mẹ của chúng, sống với nhau hạnh phúc về sau."
Mắt của Adele liu riu, cô bé nói mớ: “Adele cũng sẽ sống hạnh phúc...với mẹ…và…Albe…t."
Nói xong thì Adele bé bỏng chìm vào giấc ngủ. Almira dịu dàng nhìn cô bé, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Adele. Lúc cô quay qua nhìn Albert, bất ngờ khi cậu bé vẫn mở to hai mắt.
“Albert! Có chuyện gì sao con?"
Bình thường thằng bé còn ngủ nhanh hơn Adele nữa mà.
“Leon làm Adele buồn."
Thì ra là cậu bé trằn trọc mãi vụ hồi sáng. Đôi mắt u tối mà tố cáo với Almira. Cậu bé nói tiếp:
“Anh ấy nói, tụi con không bao giờ là gia đình."
Almira vuốt ve mái tóc của Albert để trấn an cậu bé:
“Còn con. Con cảm thấy thế nào?”
“Albert cũng buồn lắm mẹ ơi!”
Thế là cậu bé bắt đầu thút thít, những đứa trẻ chờ mong sự ấm áp của gia đình tương lai, nhưng rồi phải thất vọng thế này, chúng còn quá non nớt. Almira cũng hôn lên trán cậu bé:
“Albert của mẹ."
Rồi cô nâng mặt cậu bé lên để nhìn vào mắt:
“Có lẽ Leon vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Con có nhớ khi con không kịp mang giày, nhưng Adele vẫn đợi con đúng chứ?’
Thấy cậu bé gật đầu Almira mới tiếp tục nói:
“Vậy con có thể chờ cho Leon chuẩn bị sẵn sàng được không nào?”.
Albert ngừng lại một chút sau đó chậm rãi gật đầu:
“Con sẽ chờ ạ."
“Giỏi lắm con của mẹ."
Almira ôm cậu bé vào lòng và xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắn. Sau đó cô hát một khúc ru. Albert cũng dần chìm vào giấc ngủ. Almira nhẹ nhàng đặt đầu cậu bé xuống, cẩn thận bước ra khỏi giường, sau đó đắp lại chăn cho hai đứa nhỏ, cuối cùng là thổi tắt nến. Cô khép cửa phòng của cặp sinh đôi và đi về phía phòng mình.
Lúc đi ngang qua sảnh chính của dinh thự. Almira thấy Tử tước đang ve vãn một cô hầu gái mới tới. Cô liền quay người đi theo hướng ngược lại. Vì nơi hai người kia đang đứng đã chặn mất lối đi. Cảnh này từ khi Almira xuyên qua đã thấy rất thường xuyên. Đa phần đàn ông chỉ cần có quyền lực và tiền bạc thì họ muốn nhiều phụ nữ, đặc biệt là cái giới quý tộc hào nhoáng này, chung thuỷ chỉ là từ ngữ bên môi mà thôi. Mà đối với người đã trải qua hai cuộc đời, cái từ này càng vô nghĩa. Cô luôn nhắc nhở mình đừng bao giờ mong chờ thứ gọi là tình yêu.
Về tới phòng, Almira nhìn thấy Helen đứng đấy đợi cô, ban nãy khi đi cô đã quên dặn lại cô ấy. Helen cũng có đôi mắt trống rỗng. Cô biết, cô và Helen là người cùng một loại, trải qua mất mát tột cùng mới có loại ánh mắt đó.
“Về nghỉ đi Helen.”
“Vâng! Thưa tiểu thư."
Sau khi Helen đi, Almira cầm đèn bước đến bàn làm việc. Cô lôi ra từ trong ngăn bàn một tờ giấy. Mở lọ mực và cẩn thận chấm đầu bút lông. Almira bắt đầu ghi chú lại từng sự kiện trong cuốn tiểu thuyết “Hoa hồng không gai”. Tất cả là vì an toàn cho Adele và Albert, chính tay Leon là người gϊếŧ chúng sau khi biết tất cả những gì chúng làm với Elysis. Almira biết, chỉ cần không xúi giục cặp song sinh thì sẽ không có kết cục bi thảm đó. Nhưng vừa nãy, khi nghe Albert kể lại sự kiện buổi sáng, Almira rất lo nếu có một tác động ngoài ý muốn, Leon sẽ đi theo kịch bản.
Almira viết ghi chú bằng chữ Việt, tránh cho nó lộ ra ngoài. Cô ghi lại tóm gọn những sự kiện quan trọng là cột mốc chuyển đổi vận mệnh của bốn đứa trẻ. Trong đó bao gồm buổi lễ trưởng thành của Elysis, màn đổ lỗi của Adele trong bữa tiệc hoàng gia, Albert thuê người hãʍ Ꮒϊếp nữ chính, Elysis bị cặp song sinh bán cho lái buôn, Leon biết được và gϊếŧ chúng.
Viết xong cũng gần đến mười hai giờ đêm, cô đem tờ giấy hơ trên ngọn lửa của đèn cầy cho mau khô. Xong thì gấp tờ giấy lại và nhét chúng dưới đáy hộp trang sức. Cuối cùng cô cởi hết những món đồ đeo trên người và cất chúng vào hộp, chỉ trừ chiếc vòng tay.
Chiếc vòng đó do chính Adele xâu lại bằng những hạt ngọc ít ỏi của cô bé. Một mình cô bé đã làm hết các công đoạn, nghe Albert kể lại là phải mất khá nhiều ngày, đủ biết con bé đã dồn hết tâm tư của mình vào. Cô đeo chúng thường xuyên để nhắc nhở bản thân phải cố gắng, không phải vì cô mà là vì hai đứa con bé bỏng mà cô được ban cho.