Xuyên Qua Thành Mama Của Một Đám Nhân Vật

Chương 14: Chúng Ta Không Phải Một Gia Đình

Almira nhìn thấy hai đứa trẻ nhà Ryan đang bẽn lẽn bước ra. Người anh trai Leon dắt tay em gái mình là Elysis. Chúng có vẻ sợ sệt, đôi mắt to lén lút nhìn cô và cặp song sinh. Đúng như tiểu thuyết gốc miêu tả, cả hai đứa đều mang vẻ đẹp kinh diễm động lòng người. Thừa kế nét đẹp từ người mẹ đã mất của chúng.

Leon có di truyền từ nhan sắc của cha, mái tóc ngắn màu đen hơi xù, đôi mắt phân rõ trắng đen, thậm chí cả lông mi cũng dày, gương mặt bầu bĩnh mang nét trẻ thơ nhưng lại mang biểu cảm của ông cụ non. Áo trắng và quần yếm rất hợp với nhóc này.

Còn Elysis, nữ chính của thế giới này. Vẻ đẹp của cô nhóc thật khiến người ta phải ngừng thở trong giây lát. Mái tóc đen dài như bầu trời đen, đôi mắt giống anh trai nhưng lại có vẻ ngập nước, làn da hồng hào khiến người khác ghen tị, dù mới 4 tuổi nhưng cũng đủ để người ta nhìn ra tương lai đây là một đại mỹ nhân.

Edward dắt Almira tiến lại gần với hai anh em. Anh nghiêm giọng:

“Ta đã dặn các con sao. Đây là hành động mà các con chào đón mẹ tương lai ư?”

Bé gái sợ sệt núp sau lưng Leon. Còn mặt cậu bé thì nghiêm nghị không muốn nói. Almira suýt nữa thì cười trước điệu bộ ông cụ non của cậu, cô vỗ nhẹ cánh tay của Edward:

“Không sao đâu chàng! Có lẽ chúng hơi ngại ngùng."

“Nàng quá rộng lượng rồi."

Dù nói vậy nhưng Edward vẫn bỏ qua cho chúng. Anh nói với tụi nhỏ:

“Leon! Elysis! Các con hãy đưa Adele và Albert ra vườn chơi. Hãy cư xử thật tốt vì chúng ta sắp là gia đình."

Nói rồi anh cho hai nhũ mẫu của bọn trẻ và một dàn người hầu đi theo canh chừng chúng. Edward tiếp tục dắt Almira về phía nhà chính.

Khu vườn nhà Ryan.

Nó to lớn hơn nhiều so với nhà Carney, những thảm cỏ như trải dài vô tận, bức tường hoa khác loại cũng đua nhau mọc lên ở nhiều nơi. Ở giữa còn có một đài phun nước tiên cá hoành tráng. Adele và Albert dù được dạy là không được có biểu cảm thất thố, nhưng trẻ con khó mà kiềm nén cảm giác phấn khích khi thấy những thứ tuyệt vời.

Thế nhưng vẫn có bầu không khí ngượng ngùng giữa những đứa trẻ hai nhà. Elysis nắm lưng áo anh trai đi đằng trước. Adele và Albert thì nắm tay nhau đi đằng sau. Những người hầu nhà Ryan cũng không dám lên tiếng, còn Helen bình thường cũng là thành phần thích hòa mình với không khí. Họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Thế nhưng người ta nói “Trẻ em dễ làm quen” không phải không có lý do. Nhất là với một đứa trẻ như Adele, cô bé kéo theo Albert tiến về phía trước, đi song song với anh em Ryan:

“Nè! Nè! Nhà của hai người đúng là đẹp thật đó."

Bé Elysis ngại ngùng nói:

“Cảm ơn lời khen."

“Hai người tên gì thế? Mấy tuổi?”

Adele ghé sát mặt vào Elysis khiến mặt cô bé đỏ ứng vì xấu hổ, vội lùi ra sau, nhưng không cần thận kéo theo anh trai ở phía trước, Adele thấy cô bạn mới sắp ngã, liền đưa tay còn lại ra kéo mà quên tay kia đang nắm Albert. Thế là cả bốn đứa nhỏ cùng ngã nhào.

“Ha ha ha ha."

Cô nhóc Adele ngẩng đầu lên phá ra cười, vội đứng lên đưa tay kéo Elysis lên trước, giọng còn chút hơi cười:

“Mặt cậu đỏ quá."

“Không…không…có."

“Đấy lại đỏ kìa."

Elysis vội rụt tay lại lùi về sau. Leon cũng nhanh đứng lên che em gái. Còn Albert đáng thương không có ai quan tâm, bèn tự đứng lên phủi quần áo.

Adele thấy cô bé quá ngại nên không chọc nữa, nở nụ cười:

“Xin lỗi! Mình là Adele Carney, năm nay năm tuổi rồi."

Cô nhóc chỉ vào mình và giới thiệu, nụ cười rạng rỡ làm hai đứa trẻ Ryan chú ý. Leon cũng được giáo dục là khi người khác giới thiệu, phải trả lời đáp lễ mới là quý ông:

“Leon Ryan, bảy tuổi. Đây là em gái tôi, Elysis Ryan, bốn tuổi."

Cậu bé ráng dùng cách nói của người lớn nhưng giọng điệu lại là con nít, nghe cực kỳ buồn cười, nhưng mọi người sẽ không nỡ cười vì có thể làm gương mặt thiên thần này quê.

Albert cũng không muốn làm nhà Carney mất mặt, cậu bé nhìn hai anh em kia rồi nói:

“Em là Albert Carney, năm tuổi."

Đợi thằng em nói xong, Adele tiếp tục bước lại gần Leon và Elysis. Cô bé nhanh nhảu nói:

“Vậy là anh Leon lớn nhất, xong tới em và Albert, em út là Elysis."

Cô bé chỉ từng người rồi phân công địa vị.

“Chúng ta là một gia đình nhé?"

Câu nói vừa rồi như đánh động thứ gì đó trong trái tim nhỏ bé của Leon và Elysis.

“Chào anh hai Leon, chào em út Elysis."

Adele tiếp tục luyên thuyên, cô nhóc đi vòng vòng hai anh em Ryan, cười nói. Mặt của ông cụ non Leon bỗng xuất hiện vết ửng đỏ. Tự nhiên cậu muốn nói xin chào em gái em trai. Nhưng Leon nhìn thấy ánh mắt của nhũ mẫu, cậu bé chợt cứng họng. Giọng nói lạnh nhạt hơn ban nãy:

“Chúng ta không phải gia đình!”

Mặt của Adele, Albert và Elysis nghệch ra. Ba cái đầu khó hiểu nhìn Leon. Khiến cậu bé hơi xao động, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Hai người là con riêng của mẹ kế. Chúng tôi là con riêng của cha dượng các người."

Cậu bé nắm chặt bàn tay gồng lên:

“Chúng ta không cùng dòng máu. Chúng ta không bao giờ là gia đình."