Sáng nay khi thấy Adele đã khỏe hơn, bác sĩ cho phép cả hai được phơi nắng một chút. Nhũ mẫu cũng được dặn hôm nay không được cho hai đứa trẻ đến gần nhà chính, vì vậy bà đã dắt hai tiểu chủ nhân đi ra sân sau của khu vườn. Nhưng không ngờ rằng khi Adele và Albert lại muốn chơi bóng ném.
Adele bất cẩn ném bóng lăn quá xa và thế là Albert bị chị bắt đi nhặt. Có vẻ như gió hơi to làm quả bóng lăn càng lúc càng xa, lăn tới gần trung tâm khu vườn.vượt qua những bức tường hoa hồng cao. Bé Albert dùng cái chân ngắn cố sức đuổi theo rồi nhặt trái bóng lên, Cậu bé ngẩng đầu lên thì đã thấy nhìn thấy bóng dáng mẹ của mình ngồi ở đình.
Một đứa trẻ khi nhìn thấy mẹ sẽ theo bản năng mà chạy tới kêu: “Mẹ ơi!" Cậu bé vô tư chạy tới mà ném luôn quả bóng mới nhặt.
Almira và Edward đều mang vẻ mặt khác nhau mà nhìn cậu bé tóc vàng đang tiến tới. Almira ngạc nhiên còn Edward thì hứng thú, đây không phải là đứa con riêng của vợ tương lai sao.
Helen thấy vậy vội bước lên chặn tiểu chủ nhân, nhưng Almira đã ra hiệu là không cần cứ để cậu bé tới gần.
Albert lúc này mới phát hiện người đàn ông đang ngồi cạnh mẹ, cậu bé sợ người lạ mà vội nấp vào bên hông của mẹ.
“Mẹ ơi!”
Giọng nhỏ xíu muốn hỏi mẹ mình đây là ai. Thì bất chợt người đàn ông lên tiếng:
“Xin chào tiểu công tử. Ta là Edward Ryan."
Dù sợ sệt, nhưng Albert đã được giáo dục là khi người khác giới thiệu bản thân mình cũng phải đáp lại. Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ thì thầy mẹ mỉm cười gật đầu, bé liền nuốt nước bọt rồi nói:
“Chào ngài. Ta là Albert Carney."
Lúc này Almira mới làm công tác giới thiệu cho bạn nhỏ, dù hơi khó nhưng trước sau tụi nhỏ cũng phải nhanh chóng đón nhận.
“Ngài Edward, đây là con trai của ta. Albert, đây là chồng sắp cưới của mẹ."
Cậu bé tròn mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười với cậu. Mọi thứ dường như đổ sầm bên tai cậu nhóc. Cậu và chị mới được gần mẹ vào ngày hôm qua thôi, tại sao lại xuất hiện người tranh giành tình cảm của mẹ với họ.
Almira lo lắng nhìn con trai của mình, cả người thằng bé đang cứng lại, đôi mắt bắt đầu hồng như sắp khóc, cứ nhìn chằm chọc người Edward. Cô và anh cũng không lường trước được Albert lại phản ứng như vậy. Bất chợt cậu bé kéo tay áo của Almira, nói trong nước mắt:
“Vậy là mẹ sẽ bỏ tui con đi à?”
Almira bất ngờ trước câu hỏi của con. Hình ảnh này lại làm cô nhớ tới ngày hôm qua, Adele và Albert khóc lóc nói không muốn mất cô. Sóng mũi Almira hơi cay cay. Cô nhìn Edward, trong điều khoản với cha mẹ cô, anh ta chấp nhận cho cô mang theo hai con riêng và sẽ lo chi phí cho chúng tới năm 18 tuổi.
Edward nhận được tín hiệu từ Almira, anh ta mỉm cười nhẹ, rồi cúi xuống nói với con riêng của vợ tương lai:
“Làm sao mẹ có thể bỏ tụi cháu được. Sau đám cưới, các cháu cũng sẽ dọn đến dinh thư của ta. Ta có hai đứa con, chúng cũng sẽ hoan nghênh các cháu."
Nói rồi anh vuốt ve đầu cậu nhóc, mái tóc giống hệt người mẹ, như một chú cừu lông xù. Albert kinh ngạc trước lời của người đàn ông này, cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi xác nhận. Almira cũng gật đầu đồng ý với những lời đó.
Lại có thêm giọng con nít phát ra từ phía đằng xa:
“Albert! Em đâu rồi?"
Đó là Adele, cô bé thấy em mình có mỗi việc nhặt bóng mà chưa quay trở lại, liền kéo nhũ mẫu tìm kiếm. Nhũ mẫu Sophia cũng lo lắng không biết tiểu chủ nhân có bị làm sao hay không. Rồi tầm mắt của bà dừng lại ngay đình hoa hồng, trung tâm của khu vườn. Ở đó có bóng dáng của cậu Albert, tiểu thư Almira và một người đàn ông la mặt, nhưng với tình huống trong nhà Carney mấy ngày này, bà đủ biết người đàn ông đó là ai. Sophia run rẩy, bà vội chạy tới, bé Adele củng lon ton chạy theo sau.
Đến nơi, bà hành lễ với hai người kia:
“Xin lỗi thưa tiểu thư! Tôi không biết là tiểu chủ nhân lại chạy tới nơi này."
Almira ngoắc tay với Adele bảo bé tới gần, rồi nói với nhũ mẫu:
“Không sao! Trước sau gì thì tụi nó cũng phải gặp. Bà có thể lui xuống."
“Vâng!”
Adele phát hiện ra người đàn ông xa lạ ngay từ khi ở đằng xa, cô bé không sợ sệt hay ngại ngùng, mà ngửa thẳng cái đầu tròn tròn lên nhìn. Almira và Edward bị chọc cười bởi điệu bộ của cô bé. Nhưng Almira nhanh chóng lấy lại tác phong, một quý cô thì không nên nhìn chằm chằm vào người khác như vậy:
“Adele! Đây là ngài Edward Ryan, là chồng sắp cưới của mẹ. Edward! Đây là con gái của ta, chị song sinh của Albert."
Almira chỉ giơ tay về phía Edward để giới thiệu anh ấy với Adele và ngược lại. Edward khá thích thú với bộ dạng can đảm của cô bé. Anh rời khỏi ghế và quỳ một chân xuống trước mặt cô bé để hai người bằng nhau:
“Xin chào tiểu tiểu thư Adele. Tôi là Edward Ryan."
Cô bé nhỏ nhắn với mái tóc cột sừng hai bên, lúc nghiêng đầu thì cái đuôi cũng rung theo:
“Ồ! Vậy ngài sẽ là cha của chúng tôi sao?”