Đến khi Almira xuất hiện tại phòng của cặp song sinh, thì hai nhóc đã lăn ra ngủ. Nhũ mẫu thì ngồi đan len trên ghế dựa gần giường, bất chợt bà ấy thấy tiểu thư đi vào, liền thu xếp rời phòng.
Almira không có ý định cản nhũ mẫu, dù sao cô cũng không muốn có người lạ quan sát mình. Almira nhẹ nhàng bước tới giường của cặp song sinh. Lẳng lặng quan sát hai đứa bé ngủ.
Hình ảnh hai nhóc này ôm chặt nói sợ mất mẹ lại hiện lên trong đầu cô. Cô biết cô thật sự không phải là mẹ chúng, nhưng hơi ấm này cứ từ từ lan toả, làm cô ham luyến cái cảm giác tình thân này. Cô muốn có những người thân cho riêng mình, chứ không phải những con người giả tạo lạm dụng cô.
Almira khẽ vuốt ve mái tóc của Adele, gương mặt của cô bé vẫn còn hơi đỏ, nhưng hơi thở đã đều đặn. Rồi kế tiếp cô lại vuốt má Albert, thằng bé khóc nhiều nên mắt còn sưng. Dù đi ngủ nhưng chúng vẫn nắm chặt tay nhau. Những đứa trẻ đáng yêu của cô.
Almira ngồi xuống cái ghế mà nhũ mẫu vừa ngồi, là một chiếc ghế bập bênh bằng gỗ sồi. Cứ ngồi đó mà nhìn hai mặt trời nhỏ rồi tận hưởng bầu không khí ấm áp này. Nếu Adele và Albert biết được mẹ đã canh bên chúng đến gần sáng. Có lẽ hai cô cậu sẽ hạnh phúc nguyên ngày.
Buổi sáng trang viên Gwyneth, phòng tiểu thư Almira.
“Tiểu thư, Tử tước cho gọi người tới phòng làm việc."
Almira chống tay đỡ cái đầu đang phát đau. Hậu quả của việc ham hố thức khuya là đây. Nghe được tin từ Helen, cô mệt mỏi nhếch người đứng lên, ý là để cho người hầu phụ giúp thay trang phục.
Sau khi mọi thứ hoàn tất, Almira nhíu mày khi nhìn bản thân trong gương. Cô quay đầu hỏi người hầu phụ trách quần áo:
“Cái này là sao đây?”
“Thưa tiểu thư, đây là ý của phu nhân."
Ha, ý của phu nhân thì chắc chắn là ý của ngài Tử tước rồi chứ đâu. Hai người này coi con gái chẳng khác gì món hàng là bao, phô ra càng nhiều càng tốt. Mà thôi kệ, dù sao chỉ cần cưới người đàn ông đó, cuộc sống sau này của cô được đảm bảo. Và không cần đi theo cốt truyện cũ, có lẽ tương lai của Adele và Albert cũng sẽ thay đổi.
Sẵn sàng xong xuôi, một đám người nối đuôi nhau đi qua hàng lang của toà dinh thự này. Almira cảm thán, một xã hội phân cấp rạch ròi, một tầng lớp lại đặt ra cho mình những quy tắc để chứng minh mình cao thượng hơn tầng lớp dưới. Và việc xem mắt cũng vậy, phải có sự chứng kiến của cha mẹ hai bên, một quý tộc trung lập. Để rồi ngày hôm sau, người ta sẽ bàn tán buổi xem mắt của tiểu thư đó.
Almira dừng lại trước cánh cửa uy nga của phòng làm việc Tử tước. cô hít thật sâu và gật đầu với Helen. Helen khôn ngoan tiến lên rõ cửa và thông báo.
“Tiểu thư Almira Carney đã tới."
Nhanh chóng có người hầu nam mở cửa.
“Xin mời thưa tiểu thư."
Căn phòng khách xa hoa, tráng lệ, mọi thứ trong căn phòng này đủ cho một gia đình nông dân ăn no nê mấy đời. Thế nhưng, xã hội đã quy định chỉ những kẻ quyền quý mới được dùng những thứ này, thật là ngớ ngẩn.
Người trong phòng đồng loạt nhìn Almira bước vào, không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của nàng.
Mái tóc xoăn nhẹ màu vàng, đôi mắt xanh của đại dương, khuôn mặt với những đường nét cân đối, làn da trắng mà người quý tộc ưa chuộng, Almira bình thường đã được xưng là mỹ nhận rồi. Thế nhưng hôm nay cô lại thêm tuyệt sắc. Chiếc váy cùng màu mắt với những chi tiết hoa văn làm nổi bật dáng người đầy đặn của cô. Điều đáng nói là chiếc váy phồng được thiết kế cúp ngực, khoe trọn đôi bồng đào của người con gái. Trang sức trang nhã nhưng không làm giảm sự quyền quý. Cô như là một tinh linh hoa lạc vào giữa nhân gian.
Có tất cả năm người trong phòng. Vợ chồng Tử tước Carney, nữ Nam tước Margaret Hall - người phụ có địa vị trong giới, Tử tước Charles Wright - người đại diện bên đàng trai vì cha mẹ nhà trai đều đã mất, cuối cùng là đối tượng xem mắt của cô - Edward Ryan.
Mọi người trong phòng đứng lên để chào đón vị tiểu thư nhà Carney. Almira ngẩng đầu quan sát những người trong phòng. Cha cô - Tử tước Carney, giống như mấy ông chú trung niên bụng phệ, tất cả là do tác dụng của rượu bia. Còn vợ ông, vẫn là người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy như ngày hôm qua. Quý bà Margaret thì mang dáng vẻ người phụ nữ hiền hậu, chiếc váy bà đang bận cũng mang đến sự đơn giản tuyệt đối, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy chúng được làm từ tơ lụa thượng hạng, ngọc trai đeo trên cổ cũng không phải quý tộc nào muốn là được. Ngược lại với Tử tước Charles, người đàn gầy nhom nhưng cố đeo trên mình những thứ nặng nề, trông có vẻ đắt tiền nhưng thật chất chỉ hơn đồ của thường dân.
Cuối cùng là quý ngài Edward Ryan. Anh ta đẹp trai hơn cô tường, trong tiểu thuyết không miêu tả rõ về ngoại hình cha nữ chính, nhưng với vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nữ chính thì làm người cha xấu được. Edward có mái tóc dài màu đen được cột gọn gàng sau lưng, không giống những người thương gia cố đội bộ tóc giả để ra vẻ cao sang. Anh có một thân hình to lớn với khuôn mặt tỉ lệ vàng. Bộ đồ gồm áo đuôi tôm màu sẫm, áo gile trắng khiến anh trở nên tỏa sáng trong đám người.