Hôn Liêu

Chương 16

Tiêu Mông Hy nổi giận, vì câu nói đó mà quên luôn phản ứng.

Cô lẳng lặng nhìn chăm chăm vào Phó Ngọc Khâm, như muốn xác định điều gì từ ánh mắt của anh.

Nhìn một lúc lâu cũng phát hiện ra gì.

Cô thầm nghĩ: “Tên đàn ông chó chết này này, cũng nấp kín quá đi chứ.”

Phó Ngọc Khâm bắt gặp ánh mắt của cô, không chút cảm xúc, hỏi: “Em không thích lễ phục dạ hội à?”

Không nhắc đến lễ phục thì thôi, hễ nhắc đến là cả một bụng tức.

Tiêu Mộng Hy câu khóe môi, cười vui vẻ: “Đâu có, em rất thích.”

“Vậy sao không mặc?”

“Ai nói thích thì phải lấy mặc, em để ngắm không được sao?”

Đèn báo chuyển xanh, phía sau vang lên mấy tiếng còi xe thúc giục, Phó Ngọc Khâm đạp nhẹ chân ga, khởi động xe. Đi không được bao lâu, anh với tay lấy tai nghe bluetooth đeo lên tai, rồi gọi điện.

“Chuẩn bị thêm một cái nữa.”

“Ừm, lát nữa tôi sẽ tới.”

“Số đo ba vòng?”

Ngón tay Phó Ngọc Khâm gõ gõ trên vô lăng, như đang tìm kiếm một cảm giác gì đó, sau một lúc thì báo một loạt số đo ba vòng.

Tiêu Mộng Hy ban đầu cũng không thèm để ý anh nói nhảm, đợi lúc quay lại mới giương mắt nhìn: “Anh báo số đo ba vòng của em sao?”

Phó Ngọc Khâm: “Ừm.”

Tiểu Mộng Hy cau mày: “Ai bảo với anh vòng một của em là B, là B+, B+!”

Phó Ngọc Khâm không nhanh không chậm trả lời: “Không ai nói cả, là tự anh cảm nhận.”

Tiểu Mộng Hy hiểu ra vừa nãy tại sai tay anh co co lại, thì ra tên đàn ông thối này đang...

Tìm! Cảm! Giác!

Cô nhắm mắt, xoa xoa trán một lúc, rồi bỏ tay xuống: “Tay của anh là thước đó sao? Ngay cả ngực của em anh cũng đo được? Nói thật đi, anh như vậy đối với bao nhiêu người rồi...?”

Cô khoa tay một cái: “Dùng tay đo ngực?”

Phó Ngọc Khâm: “...Ưm?”

Tiêu Mộng Hy cắn môi: “Đều là người lớn hết rồi, thành thật một chút.”

Phó Ngọc Khâm buồn cười nhưng không cười, nhướng mày: “Em... ghen à?”

Tiêu Mộng Hy: “... Ghen cái rắm nhà anh, im miệng đi.”

Cô ghen?

Hơ hơ!

Nằm mơ đi!!!

Cô tức giận tháo cả giày ra, ngồi khoanh chân lên ghế, để tỏ ý không quan tâm, thậm chí nhìn Phó Ngọc Khâm một cái cũng không thèm.

Cô... ghen??!

Đầu óc có vấn đề hả!!

Phó Ngọc Khâm thỉnh thoảng cũng quay đầu nhìn cô, đôi mắt trong kính ngày càng sâu sắc.

Một lúc lâu sau, anh chủ động giải hòa: “Em thích phong cách trang phục dạ hội nào?”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Đến vợ của anh thích kiểu dáng thế nào cũng không biết, anh có tâm không vậy!

Phó Ngọc Khâm: “Hay là em cần anh gợi ý?”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Mặt anh cũng lớn thật.

Phó phu nhân một khi nổi giận, có thể cả ngày không nói chuyện, thà nghịch dây đeo an toàn chứ không nói chuyện với anh.

Phó Ngọc Khâm nhìn chằm chằm một lúc.

Tiêu Mộng Hy mở miệng: “Em còn chưa muốn chết, lái xe đàng hoàng đi.”

Nhìn lung tung cái gì chứ.

Phó Ngọc Khâm: “Yên tâm không để em chết được đâu.”

Tiêu Mộng: “...”

Hơ Hơ.

Anh tất nhiên không để em phải chết, anh với em còn phải làm tổn thương lẫn nhau cơ mà!

Xe phi một mạch đến một cửa hàng hiệu quần áo nữ.

Chính là cửa hiệu C nổi tiếng nhất đó, quần áo trong đó đều là bản giới hạn, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Tiêu Mộng Hy thỉnh thoảng cũng có ghé qua đây, mỗi lần đều chọn được vài bộ yêu thích, nói chung, cũng được.

Phó Ngọc Khâm đỗ xe xong, có vài người từ cửa hiệu đi ra xếp thành hàng chào đón, đồng thanh: “Chào Tổng giám đốc Phó.”

Ánh mắt lạnh lùng của Phó Ngọc Khâm xuyên qua mắt kính, anh nắm lấy tay Tiêu Mộng Hy, dắt cô bước qua bậc thềm.

Quản lý là một người phụ nữ thời thượng, rất xinh đẹp, lần đầu nhìn thấy ông chủ, khó tránh khỏi có chút kích động, trong lúc nói chuyện không nhịn được mà lén lút nhìn thêm đôi lần.

Chính ánh mắt này đã khiến Tiêu Mộng Hy hơi cau mày.

Cô thực sự không ngờ, Phó Ngọc Khâm có giá như vậy, đi đâu cũng gặp người ái mộ.

Không nhìn thấy bộ dáng sống không tiến bộ của anh sao?

Phó Ngọc Khâm chú ý đến ánh mắt của cô, vòng tay qua eo cô, thấp giọng: “Có thích cái nào chưa?”

Tiêu Mộng Hy thật sự cảm thán trước bản lĩnh diễn trò của anh.

Tên đàn ông thối này không gia nhập giới giải trí là một tổn thất lớn cho họ.

Quản lý bước lên phía trước, bắt đầu giới thiệu, chỉ tay vào một hàng quần áo: “Những cái này đều là kiểu mới.”

Tiêu Mộng Hy tùy tiện nhìn một cái, thản nhiên nói: “Nếu đều là mẫu mới, vậy mua hết đi nhỉ, ứm? Anh yêu.”

Quản lý cúi đầu, khóe miệng hơi giật giật.

Nhân viên đứng sau chân run run.

Tiêu Mộng Hy treo lên người Phó Ngọc Khâm, gương mặt hớn hở: “Anh yêu.”

Phó Ngọc Khâm: “Căn theo số đo của phu nhân mà lấy hết đi.”

Nội tâm Tiêu Mộng Hy đang cười như điên, ha ha ha, tiêu sạch tiền của tên đàn ông chó này, cho hắn tức chết.

Không đúng, chút tiền này sao làm hắn đau lòng được chứ, phải mua tiếp mua tiếp mua tiếp.

Mua váy áo xong, hai người lại đến cửa hàng trang sức, Tiêu Mộng Hy chỉ tay: “Mua hết đi.”

Sau đó liền hỏi: “Anh yêu, được không?”

Mua rồi mới hỏi ý kiến, chuyện này cũng chỉ có tiêu Mộng Hy mới làm.

Phó Ngọc Khâm ôm eo cô: “Em thích là được.”

Cũng không biết ai đang đóng kịch với ai, dù sao tin đồn Phó Ngọc Khâm và Tiêu Mộng Hy hôn nhân không hòa hợp đã không còn ồn ào như trước nữa.

Tất nhiên, băng dày ba thước, không chỉ một ngày mà thành, nếu muốn phá băng phải cần không ít thời gian.

Phó Ngọc Khâm không vội, thời gian anh có thừa.

Tiêu Mộng Hy không có tâm trạng đâu mà nghiên cứu suy nghĩ của Phó Ngọc Khâm, giờ cô đang chìm đắm trong sự vui sướиɠ khi tiêu tiền của người nào đó đến nổi không thoát ra nổi.

Nội tâm đã vui đến mức tê liệt luôn rồi.

Người ta đi mua sắm phải chọn chọn lựa lựa mất thời gian, Mộng Hy thì không cần, chưa đầy nửa tiếng, đã tiêu hết mười triệu tệ. Đủ loại túi chất đầy cả cốp xe.

Cô nhìn đồng hồ, 5 giờ, từ giờ đến lúc nhập tiệc còn hơn cả tiếng nữa.

Giận thì giận, nhưng cô không thể bỏ dở hình tượng hào môn danh giá mà mình đã xây dựng bấy lâu nay, trước mắt quan trọng nhất là chăm sóc da mặt.

Cô ngồi trên xe bấm địa chỉ xong, lấy điện thoại ra chơi game.

Mười phút trước Tề Tuyết gửi cho cô một tin nhắn wechat.

Phú bà tiền tỷ: “Cậu ổn chứ? Còn thở gấp không? Phó Ngọc Khâm không làm gì cậu chứ?”

Phú bà tiền tỷ: “Tớ xác minh một chút, lầm này có còn cần gọi cảnh sát không?”

Phú bà tiền tỷ: “Đúng rồi, có chuyện này phải nói trước với cậu, vừa nãy mình đã vô ý bán đứng cậu rồi.”

Mộng Hy bỏ qua hai câu đầu, trực tiếp hỏi: “Cậu làm cái gì rồi?”

Tề Tuyết quăng qua một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện wechat giữa cô ấy với Tiêu Mộng Ninh.

Anh bị anh chị em tố cáo, thường xuyên dùng đồ mua chuộc Tề Tuyết, cô bình thường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cuộc trò chuyện hôm nay hơi thú vị rồi đó.

Tiêu Mộng Ninh nói với Tề Tuyết, muốn nhờ cô ấy để mắt đến Tiêu Mộng Hy một chút.

Tề Tuyết liền nói: “Mộng Hy có người chăm sóc rồi.”

Tiêu Mộng Ninh: “Ai?”

Tề Tuyết: “Phó Ngọc Khâm.”

Sau đó cô ấy cũng gửi thêm hai bức ảnh, không giống với mấy bức ảnh bế kiểu công chúa trên mạng, mấy tấm này là cô ấy lén lút chụp, có tấm là “nhìn nhau thâm tình”, có tấm là hôn nhau.

Tiêu Mộng Ninh xem xong, suýt chút đã ngất mất, gửi qua một loạt dấu chấm than.

Tiêu Mộng Hy phóng to ảnh ra, nhìn hai bức ảnh kia.

Cái gì mà “ánh mắt thâm tình” là cô đang nhìn chăm chăm Phó Ngọc Khâm, sâu thì có sâu, nhưng không có cảm tình.

Còn bức “hôn nhau” kia là cô đang nghiêng đầu đánh giá anh, mượn chút hiệu ứng, nhìn cứ như hai người đang quyến luyến hôn nhau.

Ai không biết còn tưởng hai người họ ân ái đến mức nào.

Nhưng thực tế...

Cái rắm! Không! Hề! Đúng!

Phú bà tiền tỷ: “Anh trai cậu nổi giận thì làm sao? Cậu có dỗ ngọt anh ấy không?”

Phú bà tiền tỷ: “Tính thích không chế em gái của anh trai cậu nghiêm trọng quá rồi, đây là bệnh cần chữa trị đó.”

Tiêu Mộng Ninh: “Kệ anh ấy đi, anh ấy thắng kiện xong nhất định sẽ vui vẻ thôi, chút nữa chắc không có chuyện gì đâu.”

Tiêu Mộng Hy đoán cũng đúng quá, phiên tòa buổi chiều, bên phía Tiêu Mộng Ninh thắng, cũng tức là, văn phòng luật sư của họ đã kiện thắng một vụ ly hôn.

Phú bà tiền tỷ: “Cậu với Tổng giám đốc Phó cứ nói chuyện tiếp đi, nhớ lấy đừng bao giờ bạo lực gia đình đó.”

Bạo lực gia đình ở đây là nói bệnh thích cắn người của Tiêu Mộng Hy, bệnh này chắc chắn là rất lâu năm rồi, gần đây mới được thực thi trên người Phó Ngọc Khâm, kết quả...

Cũng rất tốt.

Cô nhìn thấy dòng tin nhắn của Tề Tuyết thì trợn tròn mắt, kích động đập tay vào cửa kính bên cạnh.

Phó Ngọc Khâm nghe thấy âm thanh, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Em định mặc nó ra ngoài à?”

Tiêu Mộng Hy: “Ưm, em định mặc đến lúc anh mặc quần thủng đáy thì thôi.”

Phó Ngọc Khâm: “Vậy e là làm em thất vọng rồi.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Phó Ngọc Khâm: “Anh lúc nào cũng mặc tã mà.”

Tiêu Mộng Hy: ‘’...”

Phó Ngọc Khâm: “Từ nhỏ đã mang số lớn đó.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Vãi, đúng là vô liêm sỉ.

Mặc dù thời gian có hơi gấp gáp nhưng sự tinh tế của Phó phu nhân không cho phép ẩu tả, sau khi làm mặt cho cô xong, liền mời một nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cô.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô đi cùng Phó Ngọc Khâm xuống tiệc rượu.

Buổi tiệc ngoài công nhân viên chức của Phó thị, cũng có mời một số người thuộc giới thượng lưu, mấy quý bà người nào cũng trang điểm lộng lẫy.

Buổi tiệc như trở thành một cuộc thi phô sắc quy mô lớn của mấy con chim công thích xòe đuôi.

Trong số đó có Hạ Manh Manh là chính, Hạ Manh Manh với Tiêu Mộng Hy cũng không có ghét bỏ gì mấy, bình thường thì không ai quan tâm đến nhau, nhưng hễ gặp nhau là lại đối đầu.

Châm chọc mỉa mai, không nể nang đối phương một chút nào.

Đêm nay cũng y như vậy.

Hôm nay Hạ Manh Manh mặc một bộ váy dạ hội màu hồng, tóc xõa ngang vai, kết hợp với làn da trắng nõn, nhìn cô ấy trông rất có khí chất.

Tiêu Mộng Hy thì mặc một bộ dạ hội màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương giá trị chín chữ số mà Phó Ngọc Khâm tặng cho cô,

Muốn show ân ái mà, tất nhiên phải show ra thứ quý nhất, giá trị nhất rồi.

Nhà tạo mẫu tóc quấn mái tóc dài của cô lên, chỉ để lại vài sợi tóc hai bên thái dương, uốn lên xõa ngang vai, da của cô là loại trắng ửng hồng, nên cô có mặc cái gì đi nữa thì cũng rất quyến rũ.

Chân mang đôi cao gót đính đầy kim cương, dưới ánh đèn, cả người cô như tỏa ra ánh hào quang, còn chói hơn tinh tú trên trời.

Hạ Manh Manh biết bản thân đã thua cô về khí chất này, liền đánh vào chỗ khác.

Nhân lúc không ai chú ý liền đến trước mặt Tiêu Mộng Hy, hừ lạnh: “Mình thấy vẻ mặt chồng cậu không vui lắm, có phải thấy cậu phiền phức rồi không? Cậu cũng vậy, người ta mới quay lại thì phải biểu hiện cho tốt, làm vợ lẽ sớm như vậy sẽ bị người ta cười chê đó.”

“A, cậu cái gì cũng không sợ, da mặt cậu dày như vậy, gươm đao không động vào được, vậy mà vẫn sợ bị người ta cười chê à.”

“Cậu đó, vô tâm vô phế như vậy cũng tốt, còn có thể sống thêm được vài năm.”

Hạ Manh Manh ngày càng hăng, miệng lảm nhảm không thôi, khát nước quá, ngửa đầu uống hết ly rượu vang trong tay, cảm thấy còn chưa đủ, vươn tay lấy thêm.

Lúc này có người mang lên một ly rượu, bên trong là chất lỏng màu vàng.

Hạ Manh Manh không nhìn đối phương, cầm ly lên uống, sau đó...

Ho một trận.

Không dễ dàng gì mới lắng lại, cô ta đỏ mặt hỏi: “Đây, cái gì đây?”

Người bên cạnh mở miệng: “Giấm gạo nhập khẩu, có vừa miệng không?”

Hạ Manh Manh ngước mắt nhìn người đàn ông đang nói chuyện, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tiêu Mộng Hy mỉm cười đi tới, khoác tay Phó Ngọc Khâm một cách tự nhiên, nhẹ nhàng: “Chồng~~”

Giọng điệu ỏn ẻn, nổi cả da gà, càng khiến người ta căm phẫn hơn chính là, Phó Ngọc Khâm thuận thế ôm lấy eo kéo cô vào lòng, cắn môi cô.

Tiêu Mộng nhìn Hạ Manh Manh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, môi mấp máy không ra tiếng: “Tức – Chết – Cậu!”