Hôn Liêu

Chương 12

Tiêu Mộng Hy không ngờ rằng Phó Ngọc Khâm sẽ cúp điện thoại của cô, lửa giận trong lòng bùng cháy.

Đột nhiên điện thoại của cô vang lên.

Tề Tuyết lay lay cánh tay của cô nói: “Chồng cậu, mau nghe, mau nghe.”

Tiêu Mộng Hy nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện trống rỗng kia, ngón tay mảnh khảnh đặt lên trên màn hình, không chút do dự, ấn vào ——

Phím kết thúc.

Tề Tuyết: “????”

Cô nhướng mày hỏi: “Sao cậu lại không nghe máy?”

Tiêu Mộng Hy hất lọn tóc dài trên vai: “Ai quy định là anh ấy gọi tới thì mình phải nghe máy, hơn nữa anh ấy cũng không nghe điện thoại của mình.”

Chuyện liên quan đến vấn đề thể diện, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Tề Tuyết một tay chống nạnh, một tay vỗ trán: “Bà cô ơi, hiện giờ là cậu có chuyện muốn nhờ người ta, chúng ta đừng chú trọng lễ nghi như vậy có được không?”

Tiêu Mộng Hy cong môi, lắc đầu nói: “Không —— thể.”

Tề Tuyết suy sút ngồi ghế trên, xoè tay ra: “Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Mộng Hy bình tĩnh nói: “Đổi cái trung tâm mua sắm khác.”

Tề Tuyết: “Hả?”

Sở dĩ Tiêu Mộng Hy lựa chọn Thụy Thiên đúng thật là vì coi trọng ưu thế về lưu lượng khách của nó, nhưng mà, lúc này Thụy Thiên đã đổi chủ, muốn cô đi cầu xin Phó Ngọc Khâm……

Không có cửa đâu!

Có quyết định rồi, bước tiếp theo chính là hành động, không tiếp tục trì hoãn nữa, cô lôi kéo Tề Tuyết bắt đầu chạy đến từng chỗ một.

Trung tâm mua sắm của thành phố C nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ phù hợp.

Buổi sáng liên tiếp chạy đến bốn chỗ, câu trả lời nhận được đều là: Thật xin lỗi, tạm thời không có chỗ trống.

Giữa trưa đơn giản ăn chút gì đó, buổi chiều tiếp tục đi tìm, câu trả lời nhận được vẫn như cũ là: Thật xin lỗi, tạm thời không có chỗ trống.

Hai chân Tề Tuyết mệt đến run lên, ngay cả đi cũng không muốn đi nữa.

Tiêu Mộng Hy cũng không tốt hơn là mấy, bình thường đều sống theo kiểu tinh tế ưu nhã, thình lình lại đi nhiều nơi như vậy trong một ngày, chân sớm đã như bị rút gân.

Nhưng muốn cô nhận thua, cô lại nuốt không trôi cái cục tức* này.

* Gốc 咽不下这个口气:nuốt không trôi cái khẩu khí này có nghĩa là không nhịn được sự ức hϊếp của người khác.

Tề Tuyết ngồi ở vị trí ghế phụ, kéo cánh tay cô nói: “Hy Hy, không thì chúng ta tìm chồng cậu giúp đỡ đi?”

Tay Tiêu Mộng Hy cầm tay lái, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nói một cách mạnh mẽ: “Không!”

Tề Tuyết lập tức giống như là bóng cao su bị xì hơi, ngồi tựa lưng vào ghế một câu cũng không muốn nói.

Trong lúc Tiêu Mộng Hy bận bàn công việc, Phó Ngọc Khâm cũng không nhàn rỗi, hai giờ chiều, tập đoàn Phó thị mở cuộc họp báo, Phó Ngọc Khâm chính thức nhậm chức tổng giám đốc nhiệm kỳ mới của tập đoàn Phó thị.

Phó Ngọc Khâm xuất hiện trước các nhà truyền thông lớn, những bài báo đưa tin về anh xuất hiện tràn ngập. Có người coi anh như hắc mã, trong lúc không có tiếng động đã thu mua Thụy Thiên.

Có người nói anh làm việc sấm rền gió cuốn, ngắn ngủn mấy ngày đã có thể làm cho mấy lão cáo già của tập đoàn Phó thị trở nên dễ bảo.

Có người khoác lác, anh chắc chắn sẽ là hành tinh chói loá nhất trong tương lai của thành phố C.

Đương nhiên, cũng có âm thanh bất mãn, có người nói anh tàn nhẫn độc ác, ngay cả chú ruột của chính mình cũng không buông tha.

Lúc đó, Lão Tam của nhà họ Phó bị mạnh mẽ đưa lên phi cơ tư nhân, nơi đến chính là ——

Châu Âu.

Lão Tam của nhà họ Phó tức giận quăng ly rượu: “Phó Ngọc Khâm, mày chờ mà xem, lão tử sẽ trở về!”

- - -

Tiêu Mộng Hy nằm liệt trên ghế, hai đùi thẳng tắp đặt ở trên bàn làm việc, chạy một ngày, chân đã không chịu nghe theo lời của cô rồi.

Trợ lý ngồi ở một bên mát xa cho cô, vẻ mặt mê muội: “Chị Hy Hy, tổng giám đốc Phó của chị thật đàn ông, thật quyến rũ.”

Tiêu Mộng Hy lười biếng dựa vào lưng ghế: “Em thấy anh ấy ở đâu đấy?”

Trợ lý bĩu môi: “Trong cuộc họp báo đó.”

Tiêu Mộng Hy: “Cuộc họp báo gì?”

Trợ lý lấy điện thoại ra: “Đây này.”

Tiêu Mộng Hy tiếp nhận điện thoại, nhìn người đàn ông thận trọng và tôn quý trên màn hình, khóe miệng không khỏi giật giật.

Chỉ thấy anh được ánh đèn pha vờn quanh, thong thả ung dung trả lời câu hỏi của phóng viên, đôi mắt dưới cặp kính cực kỳ sáng.

Khi anh nói chuyện, trên mặt không có chút ý cười, cho người ta một loại cảm giác cao không thể với tới.

Tầm mắt Tiêu Mộng Hy rơi xuống đôi môi lúc đóng lúc mở của anh, trong đầu hiện ra cảnh lúc anh hôn cơ thể của cô.

Chính là đôi môi này, tạo ra từng gợn sóng trên người cô, trêu chọc cô đến mức không thể kiềm chế được.

Tề Tuyết không biết các cô đang xem cái gì, thăm dò hỏi: “Hy Hy, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

Tiêu Mộng Hy lấy lại tinh thần, trả điện thoại lại cho trợ lý, chớp chớp mắt: “Đâu có.”

Tề Tuyết nghiêng đầu nhìn nhìn: “Không chỉ mặt, bên tai, cổ đều đỏ.”

Mới nói tới cổ, cô ấy như nhìn thấy cái gì, che miệng kinh hô một tiếng: “Trời ạ!”

Tiêu Mộng Hy: “Làm sao vậy?”

Tề Tuyết chỉ vào cổ cô nói: “Phó Ngọc Khâm là chó sao? Sao lại cắn cậu thành ra như vậy?”

Tiêu Mộng Hy: “……”

Sáng nay cô cố ý mặc váy cổ cao, chính là vì che đậy dấu vết nào đó. Ai ngờ vừa rồi có chút nóng, cô quên mất mấy cái dấu hôn này, mở nút cổ áo ra.

Dấu vết bốn phía trên cổ hiện ra trước mặt người khác.

Nhìn biểu cảm khoa trương của Tề Tuyết, lần này cô không chỉ đỏ mặt, tim cũng theo đó mà run lên.

Trợ lý ngửa đầu nhìn qua, làm mặt quỷ nói: “A a a, tổng giám đốc Phó quá mạnh mẽ, chị Hy Hy khẳng định rất □.□.”

Vẻ mặt của cô gái nhỏ quá phong phú, đôi tay của Tiêu Mộng Hy che mặt, hận không thể trốn đi.

Tề Tuyết: “Em lại trêu chị mình nữa rồi, tiền thưởng tháng này không còn nữa.”

Cô trợ lý nhỏ chỉ chỉ ngoài cửa: “Bọn em pha trà cho chị.”

Trốn rất nhanh.

Tề Tuyết thấy cửa đóng lại, thuận tay cầm lấy gối ôm trên ghế sô pha ném cho Tiêu Mộng Hy: “Đây chính là, vợ chồng plastic không có tình cảm mà cậu nói? Tớ thấy tình cảm giữa hai người rất sâu đấy.”

Tiêu Mộng Hy tiếp được gối ôm, ôm ở trước người, đôi tay chống cằm nói: “Nhu cầu thân thể của người trưởng thành, cậu hiểu không?”

Tề Tuyết lắc đầu: “Mình không hiểu.”

Tiêu Mộng Hy: “…… Cút.”

“Nếu tình cảm của cậu và Phó Ngọc Khâm nhiệt liệt như vậy, chuyện cửa hàng kia cậu cứ tìm anh ấy giúp đi.” Tề Tuyết mang giày vào, đặt mông ngồi trên bàn làm việc, lắc lư chân nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu hiểu không?”

Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Lại nữa.”

Con người cô thật là kiêu ngạo.

-

6 giờ, Tiêu Mộng Hy đi ra từ phòng làm việc, không đi chỗ nào khác, trực tiếp trở về Hưng Lai Uyển. Trong nháy mắt mở cửa, cô bị đôi giày da trước mắt làm kinh sợ.

Giày da của đàn ông.

Phó Ngọc Khâm hôm nay mang đôi giày đó.

Giày da ở chỗ này, vậy chứng tỏ chủ nhân của nó cũng ở chỗ này.

Tiêu Mộng Hy chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc, theo lý thuyết hôm nay tập đoàn Phó thị sẽ có tiệc rượu, mà Phó Ngọc Khâm thân là tổng giám đốc tân nhiệm, không thể không tham dự.

Nhưng mà……

Lúc này anh lại ở nhà.

Tình huống này có chút khiến người ta không thể hiểu nổi.

Tiêu Mộng Hy không suy nghĩ lâu lắm, thay đổi dép lê rồi đi vào. Trong phòng khách không có ai, người ở trong phòng bếp, thân cao hơn 1 mét 8, phối với cái tạp dề ô vuông kia, vậy mà không có chút không hợp nào.

Cô dựa vào tường hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Phó Ngọc Khâm nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại nhìn qua: “Trở về khi nào vậy?”

Tiêu Mộng Hy: “Lúc anh đang nghiêm túc cắt rau.”

Cô đi đến trước quầy bar, rót một cốc nước: “Hôm nay là một ngày quan trọng, anh không có hoạt động nào sao?”

Phó Ngọc Khâm: “Dời lại rồi.”

Thời gian trở lại lúc sau khi cuộc họp báo kết thúc, Tôn Lôi nói: “Tổng giám đốc Phó, điện thoại của phu nhân vẫn luôn không gọi được.”

Phó Ngọc Khâm: “WeChat thì sao?”

Tôn Lôi: “Không có ai trả lời.”

Phó Ngọc Khâm: “Hủy bỏ tiệc rượu đêm nay.”

Tôn Lôi: “Vâng.”

Tiêu Mộng Hy: “Vì sao lại dời lại?”

Phó Ngọc Khâm một lần nữa cầm lấy con dao: “Có chuyện quan trọng.”

Tiêu Mộng Hy không suy nghĩ sâu xa cái gọi là chuyện quan trọng của anh là chuyện gì, có thể khiến cho người cuồng công việc như Phó Ngọc Khâm bỏ tiệc rượu để đi làm, hẳn là……

Rất quan trọng đi.

Hoặc là nói người nào đó rất quan trọng.

Nghĩ đến việc có một người như vậy, được anh xem là rất quan trọng, trong nháy mắt tâm trạng dường như có chút không tốt.

Cô buông cốc nước, đi vào phòng ngủ, không bao lâu sau thì cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Bồn tắm xả đầy nước, trên mặt nước là những cánh hoa hồng, bên cạnh bồn tắm đặt một cái ly chân dài, bên trong đựng đầy rượu vang đỏ.

Ánh đèn ánh vào trên ly rượu màu đỏ, sáng rọi rạng rỡ.

Tiêu Mộng Hy thấy thế, thân thể vốn mệt mỏi lập tức tràn ngập năng lượng, cô tiến vào bồn tắm mở điện thoại ra tìm bài hát mình thích nghe nhất, sau khi phát nhạc, khom lưng ngồi xuống.

Tiếng hát, rượu ngon, tắm hoa hồng, tất cả đều hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

Cô nhấc ly rượu đung đưa theo âm nhạc thỉnh thoảng lại hừ hai tiếng, có thể thấy được, tâm trạng rất tốt.

Trong phòng bếp người nào đó đang nấu cơm, nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong phòng tắm, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, đôi mắt dưới cặp kính hiện ra ý cười nhàn nhạt.

Tâm trạng của anh……

Cũng rất tốt.

Đang tắm giữa chừng, điện thoại của Tiêu Mộng Hy vang lên, cô buông ly rượu vang đỏ, ấn nút loa ngoài, bên trong truyền đến âm thanh của Tề Tuyết.

“Hy Hy, cậu suy nghĩ thế nào rồi? Sẽ nói chuyện với Phó Ngọc Khâm sao?”

Tiêu Mộng Hy nhặt một đóa hoa hồng, giọng điệu thờ ơ: “Không.”

Tề Tuyết: “Sao cậu vẫn còn chưa nói? Mình đã hỏi thăm rõ ràng, Phó thị thu mua Thụy Thiên, sẽ mở thêm một vài vị trí, theo một nguồn thông tin đáng tin cậy thì, đã có vài công ty nói chuyện với bọn họ rồi. Chị à, bà cô của tôi ơi, cậu phải nắm chắc được cơ hội này đấy.”

Cánh tay của Tiêu Mộng Hy đặt lên cạnh bồn tắm, không nhanh không chậm nói: “Được rồi, tớ sẽ xem mà làm.”

Tề Tuyết: “Cái gì gọi là cậu sẽ xem mà làm hả, cậu phải nói là bản thân nhất định sẽ làm được.”

Tiêu Mộng Hy: “Vậy nếu không thành công thì sao?”

Tề Tuyết: “Đe doạ không được, cậu liền …, nếu thật sự không được nữa mình dạy cậu một chiêu.”

“Chiêu gì?”

“Chuốc say anh ta, cưỡng đoạt.”

Khi Tề Tuyết đang nói, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, vài giây sau lại đóng lại.

Tiêu Mộng Hy nhìn chằm chằm cửa kính, tròng mắt trừng lớn thành lục lạc, một bộ dáng như bị sấm đánh trúng.

Hẳn là anh không nghe thấy gì đúng không???

Cúp điện thoại, cô chà lau sạch sẽ cơ thể, ra khỏi phòng tắm, đi bước nhỏ đến sau quầy bar, nhấp nhấp môi: “Vừa rồi anh……”

Phó Ngọc Khâm quay đầu lại: “Không nghe thấy gì cả.”

Tiêu Mộng Hy vỗ vỗ bộ ngực, trái tim cũng theo đó mà vừa muốn buông xuống, anh lại nói tiếp một câu: “Hình như có người nói chuốc say, à, còn có cưỡng đoạt.”

Tiêu Mộng Hy: “……”

Mẹ nó đây được xem là không nghe thấy gì sao?

Đều đã nghe cả rồi!

Mặt cô lập tức hiện lên một mạt ửng hồng, hàng mi dài cong vυ't run rẩy một trận, rót một ly đầy nước đá ngửa đầu uống hết.

Uống xong, buông ly, đi về phía trước.

Ánh mắt Phó Ngọc Khâm sáng quắc nhìn cô, lên tiếng: “Làm gì vậy?”

Tiêu Mộng Hy: “Về phòng ngủ.”

Phó Ngọc Khâm nhịn cười: “Đó là ban công.”

Tiêu Mộng Hy nhìn kỹ, thật sự là ban công.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi ra ban công không được sao?”

Nói xong liền đi về hướng ban công, đi được vài bước thì dừng lại, đột nhiên cảm thấy có chút mát lạnh, hình như là……

Mặc thiếu cái gì đó.

Cô cúi đầu nhìn, trái tim thiếu chút nữa là đóng băng rồi.

Dựa vào, quên mặc qυầи ɭóŧ.

Áo ngủ trên người cô là loại nửa trong suốt, lúc này qυầи ɭóŧ cũng chưa mặc, khẳng định đã bị nhìn hết rồi.

Lúc bình thường cũng không sao, tình thú của vợ chồng, lộ thì lộ thôi.

Nhưng hôm nay là tình huống đặc thù, đặc biệt là vừa rồi anh nói cái gì mà chuốc say, cưỡng đoạt.

Lúc này cô trần trụi đi ra, này không phải là rõ ràng rồi sao.

Tiêu Mộng Hy dùng sức kẹp chặt chân, một bàn tay chắn phía trước, một bàn tay che ở sau người, dán người lên tường trở về phòng ngủ.

ai da ai da, thật xấu hổ.

Trong đầu Tiêu Mộng Hy là người nào đó đang quỳ trên mặt đất đấm ngực dậm chân. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, lắc lắc tóc, ưu nhã mà quay đầu nhìn lại, cong môi hỏi: “Làm gì vậy?”

Phó Ngọc Khâm dựa vào cửa hỏi: “Em định cưỡng đoạt tôi như thế nào?”