Tiêu Mộng Hy mím môi, thầm nói: Là anh đấy, chẳng những thế còn ưa cắn người.
Cô vén cổ áo lên, nhưng có quá nhiều dấu hôn nên không thể che hết được.
Trong khi chờ đèn đỏ, Phó Ngọc Khâm nghiêng người và lấy một chiếc túi từ phía sau: “Cho em.”
Tiêu Mộng Hy nhận lấy, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn lụa của phụ nữ, cô nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa rồi bắt đầu nghĩ sâu xa.
Sao trên xe anh ấy lại có khăn lụa của con gái?
Anh ấy mua cho người nào à?
Hay là của người kia để lại?
Cô càng nghĩ càng bực bội, nhét chiếc khăn lụa lại ném chiếc túi cho anh, tức giận nói: “Em đây ghét nhất là xài đồ secondhand.”
Phó Ngọc Khâm quay lại nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Cái này anh mua cho em.”
Tiêu Mộng Hy nhướng mày với vẻ mặt không thể tin được: “Anh có biết là nếu anh nói dối thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Phó Ngọc Khâm nhìn cô chằm chằm, định nói.
Tiêu Mộng Hy lại bổ sung một câu: “Em cắn chết anh.”
Phó Ngọc Khâm không phản bác nữa, nới lỏng cổ áo sơ mi, trước khi đèn xanh bật sáng, anh chống tay lên ghế phụ, cúi người lại gần nói: “Vậy thì cắn đi.”
Tiêu Mộng Hy: “....”
Lạy hồn.
Biết đùa thật.
Giây tiếp theo đèn đỏ bật sáng, Phó Ngọc Khâm đạp nhẹ chân ga làm chiếc xe phóng đi, cánh tay anh vẫn còn ở đó, ngón tay hơi co lại: “Không phải của người phụ nữ khác, là anh mua cho em.”
Ánh mắt của Tiêu Mộng Hy tỏ rõ cô không tin lắm đâu.
Nếu tính ra thì họ đã kết hôn được một năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Mộng Hy nhận được “quà”, đương nhiên cô có hơi không yên tâm.
Thêm nữa, thời buổi này ai còn tặng khăn lụa nữa.
Đúng là chỉ có mấy thẳng nam mới nghĩ ra được.
Phó Ngọc Khâm: “Em mang lên thử đi.”
Tiêu Mộng Hy lấy khăn ra, mở gương trang điểm, ngồi trước gương bắt đầu múa máy tay chân, dù sao cô cũng là người trong giới thời trang, mang khăn lụa cũng phải để ý chút.
Hôm nay cô đã học được một kiểu thắt nút mới phù hợp với chiếc váy mà cô mặc tối nay.
Sau khi buộc xong, cô nghiêng đầu nhìn, cũng không tệ lắm.
Phó Ngọc Khâm không nói gì nữa, khóe miệng hơi nhếch lên nom có vẻ rất hài lòng.
Tinh Hải tối nay có một buổi biểu diễn, bên trong tấp nập người, biểu diễn chính là nhóm nhạc nữ vừa nổi lên trên Internet.
Tiêu Mộng Ninh hơi say, nằm bất tỉnh trên quầy bar.
Phó Ngọc Khâm lấy tiền trong ví ra trả tiền rượu rồi giúp Tiêu Mộng Hy đỡ người ra ngoài.
Trong xe Tiêu Mộng Ninh bắt đầu càn quấy om sòm.
Phó Ngọc Khâm cởi khuy bộ vest của anh ra rồi chống eo nhìn anh ấy chằm chằm, hẳn là anh ước gì có thể ném người này ra đường.
Tiêu Mộng Hy áy náy: “Anh em, bình thường anh ấy say rượu sẽ không như vậy đâu, nhưng chắc hôm nay là, ngoại lệ.”
Phó Ngọc Khâm ném cho cô một cái nhìn "ai mà tin được", mở cửa xe và ngồi vào ghế lái.
Vừa lên xe, Tiêu Mộng Ninh mở to đôi mắt ướt, nhìn kỹ một chút, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Hy…... Hy, em, mau nhìn.”
Tiêu Mộng Hy đẩy di động ra: “Ngồi đàng hoàng đi.”
Tiêu Mộng Ninh nghiêng người nói: “Em. . . Em xem một chút đi.”
Tiêu Mộng Hy: “Xem gì ấy?”
Tiêu Mộng Ninh cười hì hì: “Nhìn…Nhìn…Trai ấy.”
Dứt lời,Tiêu Mộng Hy bịt miệng Tiêu Mộng Ninh lại, cười trừ với Phó Ngọc Khâm đang lái xe: “Anh ấy say rồi, đừng để ý đến ảnh chi.”
Tiêu Mộng Ning dùng sức kéo tay cô xuống, nhắm hờ mắt nói: “Ai, ai say. Đây, đây là cậu trai anh tìm cho em... Cậu này đó tốt hơn nhiều... mạnh hơn, so với Phó, Phó Ngọc Khâm á.”
Ông bà ta có câu: Không làm thì không chết.
Cố tình là Tiêu Mộng Ninh càng ngày càng hăng hái tìm đường chết, giờ có kéo cũng kéo không lại nữa.
Tiêu Mộng Hy đem điện thoại di động nhét vào trong túi anh ấy: “Nói nhảm cái gì đấy.”
“Anh, anh không có nói nhảm.” Tiêu Mộng Ninh nói: “Hy, Hy, tên Phó Ngọc Khâm kia thực sự, thực sự... không tốt... cậu ta không xứng với em, ngoan, anh trai ... giới thiệu cho em một người tốt hơn.”
“Mã…mã người đẹp.”
“Dáng người…cũng đẹp.”
“Thương..thương em.”
“À” Anh ta chỉ nóc xe: “Còn có, quan trọng nhất còn có một chuyện nữa, không... không chạy biến đi mất.”
Vừa dứt lời, một tiếng phanh xe vang lên, xe đang đi đột nhiên dừng lại, đi xuống xe, Phó Ngọc Khâm lấy điện thoại ra gọi điện: “Mười phút nữa phải đến cho tôi!”
Người nghe điện thoại là Tôn Lôi, trong điện thoại của anh ta có vị trí của ông chủ, anh ta mở ra xem vị trí, may mắn là cách đó không quá xa, nhưng mười phút…
Đúng là mẹ nó khó vãi.
Nhưng bởi vì anh ta là thư ký không gì không làm được nên chỉ mười phút sau, anh đã thở hổn hển chạy tới.
Phó Ngọc Khâm xuống xe và hỏi: “Cậu đến đây một mình?”
Tôn Lôi nhìn xung quanh: “Nếu không thì còn có ai nữa ạ?”
“Xe đâu?”
“Không lái ạ.”
Nếu mà lái xe thì đừng nói là mười phút, thậm chí nửa giờ còn chưa đến nơi nữa.
Phó Ngọc Khâm hít sâu, mở cửa sau, kéo Tiêu Mộng Hy xuống nói với Tôn Lôi: “Đưa anh ta về đi.”
Tôn Lôi quay đầu liếc nhìn ghế sau: “Ở chỗ nào ấy?”
Tiêu Mộng Hy: “Để tôi đi với anh.”
Phó Ngọc Khâm: “Em không được đi.”
Cuối cùng, Tiêu Mộng Hy đành phải nói với Tôn Lôi địa chỉ nhà.
Khi chiếc Bentley lái đi, Tiêu Mộng Hy khoanh ngực nhìn Phó Ngọc Khâm, nếu không phải cô còn giáo dưỡng thì cô thực sự muốn hỏi: Anh có bị bệnh không đấy.
Phó Ngọc Khâm đưa tay chặn một chiếc taxi, nắm tay Tiêu Mộng Hy cùng ngồi xe về.
Chuyện nào đó khi nãy bây giờ muốn làm tiếp thì có hơi khó. Vừa trở về Hưng Lai Uyển thì Tiêu Mộng Hy đi ngay vào nhà tắm, tỏ rõ ý nghĩ không muốn tiếp tục.
Tâm tình không tốt có chết mới làm.
Phó Ngọc Khâm dựa vào cửa đợi cô, thấy cô đã lâu không đi ra, anh nói qua cửa nói: “Em không được đi gặp những người đó.”
Tiêu Mộng Hy tắt vòi nước, dựa vào sau cửa cười trả lời: “Phó Ngọc Khâm, anh ghen tỵ à?”
Cô chỉ hỏi bâng quơ thôi.
Nếu cái tảng băng này mà biết ghen tị thì mặt trời sẽ ló dạng từ phía tây mất.
Đợi một hồi lâu không thấy trả lời, cô mở cửa thò đầu xem còn ai không.
Sau khi Phó Ngọc Khâm nói xong, Tiêu Mộng Hy còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã reo, anh cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.
Khi anh trở ra thì đã là một giờ sau đó.
Tiêu Mộng Hy nằm trên giường lặng lẽ ngủ thϊếp đi, khuôn mặt khi ngủ của cô trông thật đẹp.
Anh đứng bên giường nhìn một lúc rồi quay người đi vào phòng tắm, bước ra thì toàn thân đầy hơi lạnh.
….Tắm bằng nước lạnh.
Sáng hôm sau, Tiêu Mộng Hy bị tiếng đồng hồ đánh thức, hôm nay cô có một hợp đồng cần đàm phán nên cần phải đến sớm.
Cô tùy ý duỗi tay sờ một bên, rất lạnh.
Cô mở mắt ra nhìn, chăn ga bên cạnh không hề nhăn nhúm, dường như tối qua không có ai ngủ trên đó.
Cô vén chăn, đi chân trần ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy ai, chỉ có bữa sáng mới được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn.
Hình như là Phó Ngọc Khâm vừa ra khỏi nhà.
Vừa mới cởi đồ đi vệ sinh, điện thoại lại reo, cô bắt máy: “Hi, Tiểu Tuyết.”
Tề Tuyết: “Hy Hy, để mình nói cho cậu vài tin tức nhé.”
“Cái gì?”
“Bạn mình nói Lăng Dương bị công ty đuổi việc rồi.”
“Hả?”
“Mình đoán nhé, chắc chắn là Phó Ngọc Khâm làm rồi, chỉ có anh ta mới có bản lĩnh đó thôi.”
“Anh ấy làm thế để làm gì cơ?”
“Còn có thể là vì cái gì nè, chắc chắc là vì cậu rồi.” Tề Tuyết nói, “Có người khiến Phó phu nhân buồn lòng, thế nên người đó sẽ không tốt hơn mấy đâu.”
Tiêu Mộng Hy cảm thấy Tiểu Tuyết đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi, không ai biết về mối quan hệ giữa cô và Phó Ngọc Khâm nhưng cô biết rất rõ.
Vợ chồng plastic thôi, không có tình cảm.
Nếu nói có, thì đó chỉ là một chút trong khi lăn giường thôi.
Vào những lúc khác còn thậm chí không gửi WeChat.
Phó Ngọc Khâm vì cô á?
Không thể nào.
Tiểu tiếp tục bật ra câu chuyện về hoàng tử và Bạch Tuyết, Tiêu Mộng Hy đặt điện thoại lên bàn, đợi cô ấy nói xong giấc mơ của mình rồi nhắc nhở: “Đừng quên chuẩn bị tài liệu, chúng ta sẽ thảo luận hợp đồng lúc chín giờ.”
Bây giờ Nước mắt của cá đã đạt được kết quả, tất nhiên các cô cũng không ở mãi trong vùng an toàn, họ dự định mở rộng kinh doanh và thuê một chỗ trong trung tâm thương mại.
Đương nhiên, lựa chọn địa điểm cũng có yêu cầu cao, tiền không thành vấn đề.
Chọn tới chọn lui cuối cùng chỉ có một chỗ là phù hợp.
Tiểu Tuyết do dự: “Chúng ta có thể làm được không? Không phải ai cũng có thể chiếm được chỗ ở Thụy Thiên, mình nghe nói rằng yêu cầu của họ rất nghiêm ngặt.”
Tiêu Mộng Hy: “Nhất định phải làm.”
Sự thật đã chứng minh rằng ổng có lý tưởng nhưng đều chỉ là nói suông, Tề Tuyết và Tiêu Mộng Hy đã đợi giám đốc Thụy Thiên cả buổi sáng nhưng họ không thấy ai cả.
Ngược lại, còn uống cả đống trà vào bụng suýt thì nôn ra ngoài.
Thư ký nói chuyện rất khách sáo: “Nếu không thì lần sau lại hẹn?”
Tiêu Mộng Hy hiểu rồi, người ta đây là tính cho bọn họ leo cây đây mà?
Hẹn lại con khỉ.
Tề Tuyết cũng bị nước trà phá cho phát cọc, lên xe bắt đầu oán giận: “Tên giám đốc Thụy Thiên có còn là con người không vậy, không muốn gặp thì nói thẳng đi, tự nhiên vầy làm mình bực thiệt sự.”
Tiêu Mộng Hy hạ cửa sổ xe xuống, nhìn những tòa nhà cao chót vót và những con đường tấp nập người qua lại, chỉ vào tòa nhà và nói: “Chúng ta nhất định phải bắt lấy nó.”
Tề Tuyết xua tay: “Thôi mình đi ăn cơm trước đi, mình đói lắm rồi.”
Ngay khi chiếc Mercedes Benz rời đi, một nhóm người vội vã ra khỏi tòa nhà Thụy Thiên đứng ở hai bên tòa nhà, nhìn thẳng về phía trước.
Người đi đầu là tổng giám đốc của Thụy Thiên, ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, trông có vẻ rất lo lắng.
Có người từ phía sau nói: “Tổng giám đốc Lưu, khi nào thì ông chủ lớn đến vậy ạ?”
Vừa dứt lời, mấy chiếc ô tô chạy tới, chiếc phía trước là chiếc Lincoln, Tổng giám đốc Lưu cung kính bước lên trước mở cửa xe, nói với người trong xe: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Ngọc Khâm nhấc chân bước xuống, sau gọng kính là một đôi mắt sắc như chim ưng, lạnh lùng nhìn mọi người.
Tổng giám đốc Lưu cúi đầu và nói một cách kính trọng: “Tổng giám đốc Phó, mời.”
Phó Ngọc Khâm: “Thông báo cho các quản lý cấp cao của Thụy Thiên là cuộc họp sẽ được bắt đầu trong mười phút nữa.”
Việc Phó thị mua lại thành công Thụy Thiên là một món quà mà Phó Ngọc Khâm dành cho tập đoàn Phó thị, chỉ cần anh muốn thì không gì không làm được.
Tổng giám đốc Lưu vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Không lâu sau, tin tức về việc Thụy thiên được Phó thị mua lại tràn ngập trên mạng.
Khi Tề Tuyết nhìn thấy tin tức, canh trong miệng gần như phun ra, cô ấy lắc cánh tay của Tiêu Mộng Hy: “Hy Hy, chúng ta được cứu rồi.”
Tiêu Mộng Hy hất tay cô ra chán ghét nói: “Ăn xong rồi hãy nói chuyện.”
Tề Tuyết nuốt canh rồi đặt điện thoại trước mặt Tiêu Mộng Hy: “Mau nhìn đi, chồng cậu đấy.”
Tiêu Mộng Hy cầm điện thoại tùy ý nhìn, sau khi nhìn kỹ, cô phát hiện bức tường nền trong màn hình video rất quen thuộc.
Đó là phòng họp của Thiên Thụy nơi mà họ phải chờ cả buổi sáng.
Sau đó, cô nhìn kỹ hơn với ánh mắt không thể tin được: “Phó thị mua Thiên Thụy?”
Tề Tuyết gật đầu: “Hẳn là như vậy.”
Tiêu Mộng Hy: “Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”
Cô không biết gì về nó cả.
Trọng tâm của Tề Tuyết không tập trung vào chuyện này, cô ấy hào hứng nói: “A! Hy Hy ơi, chúng ta có bến đỗ rồi, tìm giám đốc Thiên Thụy chi, cứ gặp trực tiếp chồng cậu là được rồi!”
Tiêu Mộng Hy chớp mắt nói: “Ừ nhỉ, bây giờ Thụy Thiên là của Phó thị, tìm Phó Ngọc Khâm là được mà.”
Tề Tuyết: “Mau gọi chồng cậu đi.”
Tiêu Mộng Hy lấy điện thoại ra định gọi điện nhưng lại thôi.
Tề Tuyết: “Sao không gọi á?”
Tiêu Mộng Hy lúng túng cười nói: “Mình không biết số điện thoại của anh ấy.”
Tề Tuyết: “....”
Chị em à, cậu đùa tớ hả.
“Không sao, mình có WeChat của anh ấy.” Tiêu Mộng Hy kéo anh ra khỏi danh sách đen, nhấn vào cuộc gọi thoại.
Nó reo vài tiếng rồi im luôn.
Tề Tuyết hỏi: “Tình huống như thế nào rồi?”
Tiêu Mộng Hy: “Anh ấy…ngắc máy rồi.”
Tề Tuyết: “....”